Chương
“Chỉ mới một năm trôi qua, cậu ta đã gặp được kỳ ngộ gì? Nguyên anh tam phẩm của mình lại không chống đỡ được một kim đan tam phẩm như cậu ta?”.
Thiên Luân điên cuồng gào thét trong lòng, ánh mắt gần như điên dại. Đồng thời ma khí trong cơ thể được thúc đẩy đến cực hạn, đao Hổ Ma trong tay lập tức dài ra gấp đôi.
Trên đỉnh đầu gã hiện ra một đầu lâu Hổ Ma khổng lồ, khi chiếc miệng đầy máu há ra, ma khí dâng tràn, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ.
“Diệp Lăng Thiên, tôi tuyệt đối sẽ không thua cậu!”.
Thiên Luân quát lên, đao Hổ Ma trong tay cũng chém ngang tới. Đầu lâu Hổ Ma dữ tợn bao phủ mũi đao, khiến cho thân đao màu đen vốn đã đen như mực trở nên đặc dính, hoàn toàn bị khí tức tà ác xâm nhiễm.
Một luồng khí tức tà ác lạnh lẽo bao trùm đất trời. Vô số tu sĩ sao Ly ở phía xa cũng nhìn về phía này, trong lòng vô cùng kinh hãi, tưởng rằng có đại yêu đại ma nào đó xuất thế.
“Ma Đao Cách Thế!”.
Ánh đao màu đen rộng mấy trăm trượng lại chém xuống lần nữa, nhanh hơn, ác hơn, tà hơn, bạo hơn trước kia.
Dưới một đòn này, bầu trời nứt ra một đường sâu thẳm. mặt đất nát vụn thành cát bụi. dường như một đao này có thể phân chia thế giới, hủy diệt chúng sinh.
Đối diện với nhát đao vô cùng tà ác đó, vẻ mặt diệp thiên lại không hề nặng nề, ngược lại vô cùng ôn hòa. Cậu có thể cảm nhận thiên luân đã dốc hết sức, tuy một đao đó vô cùng hung mãnh, nhưng muốn giết cậu thì khó càng thêm khó.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.