Chương
Ánh mắt Thiên Luân sững sờ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. An Hà Đạo có danh hiệu “Vô Song Kiếm Bộc”, vang danh khắp dải Ngân Hà nhờ vào kỹ năng kiếm pháp tuyệt diệu của gã.
Thiên Luân không ngờ An Hà Đạo trừ kiếm pháp tuyệt diệu ra, còn có xác thịt mạnh đến mức này, có thể chặn một đòn dốc hết sức của gã.
“Đây là… đạo thể?”.
Thiên Luân kinh hãi. Gã cảm nhận được bên ngoài cơ thể An Hà Đạo có một lớp ánh sáng màu đen nhàn nhạt. Tuy ánh sáng này không mạnh lắm, nhưng lại cực kỳ thuần khiết, giống như đã hình thành một dòng nước lưu chuyển khắp mọi nơi trên cơ thể An Hà Đạo, có thể phòng chống và làm tan biến đòn tấn công từ bên ngoài.
“Thiên Luân, đừng tự cao tự đại quá!”.
An Hà Đạo đỡ chưởng đao của Thiên Luân, chậm rãi chỉnh thẳng cổ lại.
“Tộc Đông Minh thống trị dải Ngân Hà khi xưa đã trở thành lịch sử từ lâu rồi. Anh chỉ là hậu duệ cuối cùng của tộc Đông Minh mà thôi!”.
Chữ cuối cùng vừa dứt, An Hà Đạo khẽ nhấc tay lên, nhẹ nhàng vung chưởng.
“Vù!”.
Chỉ một chưởng đã ngưng đọng thành luồng gió to lớn mạnh mẽ, Thiên Luân thậm chí còn chưa kịp chống đỡ đã bị thổi bay ra xa mấy chục trượng, cả người loạng choạng.
“Anh…”.
Trong lòng Thiên Luân vô cùng sợ hãi. Gã còn chưa kịp nói xong, An Hà Đạo đã nhìn chằm chằm vào gã, trong giọng nói bá đạo chất chứa uy nghiêm vô tận.
“Đừng tưởng tôi sẽ không giết anh!”.
“Dám ngăn cản tôi, hôm nay tôi không ngại khiến cho tộc Đông Minh hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ đâu!”.
Thiên Luân xưa nay tự phụ, vô cùng kiêu ngạo, vào giờ phút này, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi không tên, khiến gã đứng yên không động đậy.
“Đây chính là thực lực của người xếp hạng chín trên “bảng xếp hạng tiên” của dải Ngân Hà sao?”.
Gã không khỏi nghĩ, An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên đã có thực lực mạnh khó lường như vậy, thế thì Dương Diệt Sinh xếp hạng nhất sẽ còn trác tuyệt đến mức nào?
Giờ phút này, Thiên Luân thật sự kinh hoảng, không dám hành động tùy tiện nữa.
Gã biết An Hà Đạo muốn giết gã hẳn là không cần quá nhiều thời gian.
Thấy Thiên Luân đã đứng yên, An Hà Đạo mới dời mắt đi. Sau đó, sức hút nơi lòng bàn tay gã dâng tràn mạnh mẽ hơn, giống như mấy hố đen chồng lên nhau, ngay cả lớp đất bên dưới cũng bị gã hút lên.
Gã phóng sức hút ra khoảng vài phút, nhưng lại phát hiện không đúng lắm, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ồ? Vì sao vẫn không cảm ứng được tinh thể?”.
Khi gã đang thấy kỳ lạ, từ trong đống phế tích của lớp đất bên dưới lại vang lên tiếng cười khẽ.
“Người của thần điện Thái Dương vẫn thích đục nước béo cò như vậy!”.
“Muốn lấy tinh thể của Trái Đất thì đến tìm tôi lấy là được, cứ phải giở trò ở sau lưng, đúng là sỉ nhục danh tiếng đứng đầu dải Ngân Hà!”.