Chương
Diệp Thiên thấy vậy, sự ác liệt trong mắt cũng dần dần dâng cao. Cậu biết thực lực của An Hà Đạo quá mạnh, muốn chiến thắng gã thì không thể giữ lại thực lực được nữa.
Tinh thần cậu lập tức rung động, trong mắt lóe lên ánh sáng thần, dự định sử dụng toàn bộ ba đóa hoa chỉ cảnh quyết phân định thắng thua với An Hà Đạo.
Ngay lúc đó, chuyện lạ đã xảy ra.
An Hà Đạo vốn định vung kiếm, cơ thể bỗng nhiên khựng lại, ánh sáng màu đen bên ngoài cơ thể gã nhanh chóng lui đi. Cơ thể gã trở nên mờ ảo với tốc độ rất nhanh, không gian mà gã đứng cũng bắt đầu méo mó, dần dần mơ hồ.
“Ồ?”.
Hai mắt Diệp Thiên hơi dao động. Giờ phút này, ngay cả cậu cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
An Hà Đạo đầu tiên cũng hơi kinh ngạc, sau đó vẻ mặt khôi phục lại nhanh chóng. Nhìn cơ thể càng lúc càng mờ ảo của mình, vẻ mặt gã cũng trở nên vô cùng phức tạp.
“Xem ra phân thân thần hồn này vẫn không thể duy trì thời gian quá lâu. Tôi chỉ mới sử dụng hoa chỉ cảnh và Hắc Vu Đạo Thể mà đã tan biến nhanh như vậy”.
Gã khẽ lắc đầu, dường như là cảm khái, tay cầm kiếm cũng dần dần hạ xuống, bỗng nhiên từ bỏ tấn công.
“Diệp Lăng Thiên!”, gã nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cậu có thể dùng thân phận con người ở Trái Đất lần lượt đánh bại thần điện Thái Dương chúng tôi, đồng thời đi đến địa vị ngày hôm nay, đúng là có năng lực nhất định!”.
“Nhưng nếu cậu cho rằng dựa vào cậu bây giờ mà có thể đối kháng với thần điện Thái Dương thì đúng là suy nghĩ viển vông!”.
Gã vừa nói vừa âm thầm tạo ấn ký nơi tay, không gian mà gã đứng trở nên méo mó nhanh hơn.
“Năm xưa Hoàng Đế vô địch một thời lại bị thần điện Thái Dương chúng tôi đánh bại. Ngày nay, cậu cũng sẽ không thoát khỏi kết cục đó!”.
“Nếu cậu thật sự có can đảm thì hãy đến sao Dương Thần, ngôi sao tổ của thần điện Thái Dương đi. Chúng tôi sẽ đợi cậu ở đó!”.
Cơ thể gã trở nên hư ảo hơn, gần như trong suốt. Đúng lúc đó, ở nơi mà gã đứng, một lối đi không gian lặng lẽ mở ra. Gã cũng không quan tâm Diệp Thiên trả lời thế nào, bước thẳng tới trước, biến mất trong lối đi không gian.
“Phân thân thần hồn? Đây lại không phải bản thể của gã, mà chỉ là một phân thân thôi sao?”.
Diệp Thiên nhìn bóng dáng dần dần biến mất, nhất thời quên mất hành động, chỉ âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Cậu không ngờ người chiến đấu kịch liệt với cậu lâu như vậy lại không phải thực thể, mà chỉ là một phân thân thần hồn.
Cậu ngạc nhiên hơn là mình lại không hề phát hiện ra điều đó.
Phải biết rằng phân thân thần hồn là do thần niệm rời khỏi cơ thể tạo thành, không phải thực thể, rất dễ phân biệt. Nhưng phân thân thần hồn của An Hà Đạo lại không khác gì thực thể, còn có thể cầm kiếm dùng kiếm, đồng thời sử dụng hoa chỉ cảnh, kích hoạt đạo thể tiên thiên. Đây là chuyện mà Diệp Thiên chưa từng nhìn thấy!
Nếu không phải cuối cùng phân thân thần hồn của gã tan vỡ, Diệp Thiên sẽ không biết được đó là một phân thân thần hồn!