Chương
Trong khi ông ta xuất thần, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên.
“Từ giờ đến lúc quyết chiến vẫn còn một tháng, trong một tháng này vừa khéo có thể giúp ông khôi phục thực lực đỉnh cao!”.
“Chúng ta bắt đầu đi!”.
“Hả?”, nghe được lời này, Phong Hậu bừng tỉnh, vẻ mặt lại trở nên cực kỳ quái dị.
“Giúp tôi khôi phục thực lực?”.
Ông ta cười khổ lắc đầu: “Mặc dù bây giờ chúng ta đã có cây Thánh Linh, nhưng cây này một nghìn năm mới ra hoa, hai nghìn năm mới kết quả. Bây giờ, quả trên cây đều chưa chín, muốn đợi đến lúc nó chín hoàn toàn ít nhất cũng phải một nghìn năm. Trước lúc đó, nó hoàn toàn không có tác dụng gì”.
Diệp Thiên lại mỉm cười.
“Nếu đợi nó sinh trưởng bình thường, tự hấp thu linh khí đất trời xung quanh để lớn lên thì đúng là cần đến một nghìn năm”.
“Nhưng nếu có ngoại lực can thiệp, nâng cao tốc độ nó hấp thu linh khí thì sao?”.
Cậu vừa dứt lời, không đợi Phong Hậu phản ứng đã bước lên trước, đặt tay lên thân cây của một trong hai cây Thánh Linh.
Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể cậu giống như thủy triều tuôn ra từ bàn tay cậu, sau đó hóa thành dòng chảy nhỏ mảnh, truyền vào thân cây Thánh Linh. Dòng chảy đi theo cấu tạo của cây Thánh Linh lan ra khắp thân cây, đến mỗi một cành cây, mỗi một phiến lá, mỗi một cánh hoa, cuối cùng chui vào trong mỗi một quả Hồn Anh.
Phong Hậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng chấn động. Trong tầm nhìn của ông ta, những quả Hồn Anh chưa chín, màu xanh lục, lại sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, chuyển thành màu đỏ, dần dần chín cây.
Phệ thiên huyền lực, sinh tử luân chuyển, có thể định sinh, có thể định tử.
Chỉ sau phút, trong những quả còn non trên cành lại xuất hiện quả chin căng mọng . bấy giười diệp thiên mới buông tay ra, hút quả chin đó từ trên cây xuống .
Ánh mắt cậu lấp lánh, quay người nhìn phong hậu.
Hôm nay tôi sẽ giúp ông tiến vào nguyên anh.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.