Chương
“Cậu?”, Phong Hậu ngơ ngác một lúc, lập tức xua tay, kiên quyết nói: “Không được, tuyệt đối không được!”.
“Bây giờ cậu đã trở thành trụ cột tinh thần của Hiên Viên Điện, có cậu ở đây, Hiên Viên Điện mới thật sự trên dưới một lòng. Nếu cậu xảy ra chuyện gì trong Tinh Ngân Chi Nhãn, trận chiến này chắc chắn Hiên Viên Điện sẽ thất bại”.
“Không sao”, Diệp Thiên thản nhiên nói: “Tinh Ngân Chi Nhãn tuy bí ẩn khó dò, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là một không gian độc lập mà thôi. Tôi có thể an toàn thoát thân ra khỏi không gian bị phá hủy của Mộ Chủ Bắc Hoang, Tinh Ngân Chi Nhãn có lẽ cũng không nhốt được tôi”.
“Cho dù tôi không cứu được Độ Ách, nhưng muốn thoát khỏi đó thì tôi vẫn khá chắc chắn!”.
“Từ khi tôi hứa với Hoàng Đế sẽ giúp đỡ Hiên Viên Điện, việc cứu bất kỳ ai trong Hiên Viên Điện đã là chức trách của tôi, huống hồ đây còn là một thành viên cốt cán?”.
“Chuyện này…”, Phong Hậu vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Diệp Thiên đã quyết tâm, xua tay nói với ông ta.
“Không cần nói nữa, cứ quyết định vậy đi. Bây giờ tôi sẽ đến Dương Thần Vực một chuyến, thuận tiện xem xem người tên Dương U Minh kia rốt cuộc định làm gì!”.
“Dù có thế nào, vào ngày đại chiến, tôi cũng sẽ quay trở về!”.
Dứt lời, Diệp Thiên cũng không quan tâm đám người Phong Hậu có phản ứng gì, bóng người hóa thành một luồng sáng chui thẳng vào hư không, nháy mắt đã biến mất.
Nhìn Diệp Thiên biến mất nơi chân trời, Phong Hậu hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn. Đến cuối cùng, mọi sự mong đợi mới biến thành một tiếng thở dài.
“Người anh em, nhất định phải trở về đấy!”.
…
Ở vùng cực Tây sao Ly, điện chính của Dương Thần Vực, một luồng sáng từ trên trời giáng xuống khiến nhiều cao thủ tu sĩ ở Dương Thần Vực cảnh giác. Một vài người đang định ra tay ngăn chặn, trong điện chính lại vang lên một giọng nói to rõ.
“Đó là khách quý của tôi, tất cả lui xuống đi!”.
Nghe được lời này, những cao thủ của Dương Thần Vực đang cảnh giác mới tản ra. Luồng sáng đó bay thẳng vào điện chính, hóa thành một bóng người thẳng tắp, chính là Diệp Thiên.
“Tôi đã biết cuối cùng người đến sẽ là cậu!”.
Dương U Minh ngồi trên ghế vàng ở điện chính, mỉm cười nói với Diệp Thiên.
“Bớt nói lời thừa thãi!”, trên mặt Diệp Thiên không có cảm xúc gì.
“Tôi có thể đồng ý hợp tác với ông tiến vào Tinh Ngân Chi Nhãn, nhưng ông lấy gì để trao đổi đây?”.
“Trao đổi?”, ánh mắt Dương U Minh hơi dừng lại, sau đó mới nói: “Dương Thần Vực tôi có Trùng Động không gian duy nhất để tiến vào Tinh Ngân Chi Nhãn. Cậu và tôi cùng đi vào, trong đó có người tôi muốn cứu, cũng có người cậu muốn cứu, đến lúc đó cậu và tôi đều đạt được cái mình cần, có gì phải trao đổi?”.
Diệp Thiên nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Tốt xấu gì ông cũng là chủ của Dương Thần Vực, có vài chuyện còn cần tôi phải nói rõ ra hay sao?”.
“Lần này không phải tôi và ông hợp tác, mà là ông chủ động đến nhờ tôi, muốn nhờ người khác mà không trả chút gì đó, ông nghĩ như vậy mà được sao?”.