Chương
“Ông ấy ra lệnh chúng tôi dẫn cậu đến Bắc Thương Các, chuẩn bị chính thức đề bạt cậu lên làm cán bộ, cậu đi với chúng tôi một chuyến đi!”.
Nghe được lời này, mấy người trong căn nhà tranh đều nhìn về phía Diệp Thiên, kinh ngạc có, đố kị có, ngưỡng mộ có. Rõ ràng bọn họ cũng không ngờ gương mặt mới xuất hiện này lại có thiên phú và tiềm lực như vậy, có thể được Bắc Thương Chân Quân xem trọng ngay khi vừa tới.
Một khi Diệp Thiên trở thành cán bộ thì sẽ ở tầng lớp hoàn toàn khác với bọn họ. Đến lúc đó, Diệp Thiên có thể hưởng thụ mọi phúc lợi ở Bắc Thương Giới, còn bọn họ chỉ có thể tiếp tục chìm sâu trong căn nhà tranh bẩn thỉu đơn sơ này, tiêu hao sinh mạng của mình.
Đôi mắt cô gái dừng trên người Diệp Thiên, cô ta bừng tỉnh, gần như không cần nghĩ ngợi đã biết quyết định của Diệp Thiên.
Cô ta cho rằng sau khi mình kể nhiều thứ với Diệp Thiên như vậy, Diệp Thiên nhất định sẽ không do dự, quyết định đến Bắc Thương Các nhậm chức cán bộ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lời nói của Diệp Thiên lại khiến bầu không khí của cả căn nhà tranh ngưng đọng.
Cậu chậm rãi mở mắt, ánh mắt không hề có cảm xúc lướt quá đám người, chất chứa ngạo khí ngút trời.
“Tôi sinh ra làm vua, sao có thể đứng dưới kẻ khác?”.
“Nói với Bắc Thương Chân Quân, thời đại ông ta độc chiếm Bắc Thương Giới sắp kết thúc rồi!”.
Trong nhà tranh, vì một câu nói của Diệp Thiên mà trở nên im ắng.
Bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Thiên, chứa vẻ không thể tin được. Ngay cả mười người vừa mới đến cũng nhất thời sửng sốt, không dám tin.
Diệp Thiên không những từ chối một cách dứt khoát, mà còn buông lời vô lễ với Bắc Thương Chân Quân, bá chủ của Bắc Thương Giới như vậy?
Phải biết rằng trong cả Tinh Ngân Chi Nhãn, không ai dám nói chuyện với Bắc Thương Chân Quân kiểu đó. Chuyện này ở Bắc Thương Giới chẳng khác nào tội chết không thể tha.
“Tên nhóc này…”.
Dù là cô gái kiêu ngạo kia cũng không khỏi nhìn Diệp Thiên nhiều hơn.
Diệp Thiên trẻ tuổi đã có tu vi kim đan tam phẩm, chuyện này đủ để khiến cô ta kinh ngạc. Với thiên phú tài tình của cô ta, thực lực chân chính cũng chỉ cao hơn Diệp Thiên một bậc, đạt đến kim đan tứ phẩm mà thôi.
Cô ta hiểu rất rõ, sau khi nếm mùi bị khóa Tinh Ngân phong ấn, người tu tiên có lợi hại đến mấy cũng sẽ tự ai oán, mất đi tất cả lòng tin. Nhưng trong mắt Diệp Thiên vẫn chứa nhuệ khí và ngạo khí, giọng điệu không hề nhượng bộ.
Cô ta tự nhủ trong năm ở bắc thương giới cô ta chưa từng được gặp ai mà mất đi sức mạnh mà vẫn có thể giữ được dũng khí và tâm tính như vậy. kể cả cô ta, khi vừa mới đến tinh ngân chi nhãn dù không phục tùng bắc thương chân quân nhưng cũng không giám nói ra những lời như kết thúc sự thống trị của bắc thương chân quân.
Sau phút in lặng ngắn ngủi, mọi người cũng hoàn hồn.
Ánh mắt của người đúng đầu trong số người đó bỗng chốc trở nên hung ác.
Ranh con cậu biết mình đang nói gì không?
Hắn nhìn về phía diệp thiên giọng nói sắc lạnh.
ở bắc thương giới này, dám gọi thẳng danh hiệu của chân quân là đã đủ bị chém thành trăm mảnh, cậu lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy?