Diệp Thiên đang định từ chối, nhưng Bành Lượng không cho phân bua đã kéo cậu lên xe taxi, đi thẳng đến khu Bắc Thành.
Khu Bắc Thành là khu phát triển mới nổi ở Lư Thành trong chín tháng trớ lại đây, có thể nói mười năm tới, khu này sẽ trở thành khu phố sầm uất phồn hoa nhất.
Nhà hàng Lăng Thiên mới mở ở khu Bắc Thành rất nối tiếng, trở thành nơi dùng bữa của vô số người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Bởi vì đằng sau nhà hàng này là ông trùm ngành y dược phát triển thịnh vượng nhất Hoa Hạ hiện nay – Tập đoàn Lăng Thiên.
Ba người nhóm Diệp Thiên tiến vào nhà hàng Lăng Thiên, theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, đến một căn phòng VIP cỡ trung.
Trong phòng VIP chia làm ba bàn lớn, từ lâu đã có hơn năm mươi người ngồi đây.
Diệp Thiên lướt mắt nhìn qua, tất cả đều là bạn học lớp A trước kia.
Trong số đó, một cậu con trai mặc áo sơ mi trông nổi bật nhất, hầu hết các bạn học đều a dua nịnh nọt cậu ta, hiển nhiên là tâm điểm chú ý của mọi người ở đây.
Cậu con trai đó chính là Âu Hạo Thần, Đỗ Giai Giai ở bên cạnh cậu ta sắc mặt hồng hào, giống như chứng kiến chồng mình đạt được thành tựu giỏi giang, cười tươi như hoa.
Thấy cửa phòng VIp mở ra, Âu Hạo Thần theo bản năng nhìn lại.
Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đi ở phía trước, cậu ta chỉ gật đầu chào, nhưng khi người sau cùng đi vào phòng, cậu ta chợt nghiêm mặt, con ngươi co lại.
“Diệp Thiên?”.
“Diệp Thiên?”.
Hai mắt Âu Hạo Thần đột nhiên tròn xoe, biểu cảm thay đổi rõ rệt.
Lần thi đại học này thành tích cậu ta đứng đầu, nhận được danh hiệu trạng nguyên của tỉnh, còn thi được số điểm cao chưa từng có trong lịch sử, có thể nói là vô cùng đắc ý, cho dù trong nhà trường hay xã hội, cậu ta đều nhận được vô số sự quan tâm và khen ngợi.
Và hôm nay, cũng là buổi họp lớp do cậu ta phát động, trong buổi họp lớp thực sự cậu ta muốn khoe một trận, nhìn bộ dạng nịnh nọt lấy lòng của các bạn cùng lớp, cậu ta vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được là trung tâm này.
Nhưng bây giờ cậu thiếu niên đứng trước cửa lại khiến trong lòng cậu ta vô cùng rối bời, cậu ta thực sự không ngờ rằng, Diệp Thiên mất tích hơn chín tháng nay lại đột nhiên xuất hiện trong buổi họp lớp.
Các bạn khác đứng xung quanh cũng nhìn thấy nam thần một thời của trường Tam Trung, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.
“Là Diệp Thiên?”.
“Sao lại là cậu ấy nhỉ? Hơn chín tháng nay không thấy mặt rồi!”.
“Đúng thế, nghe nói cậu ấy đã nghỉ học và rời khỏi Lư Thành, sao giờ lại quay về thế?”.
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên, các bạn trong lớp đều ghé tai nhau thì thầm, dù sao Diệp Thiên cũng quá nổi tiếng ở trường Tam Trung, một mình đánh gục cả đội Karate của Thành Môn, trong buổi liên hoan của trường dùng một ca khúc khiến tất cả mọi người kinh ngạc, điểm thi tháng đạt tới điểm, số điểm cao nhất trong lịch sử các cuộc thi tháng, cho dù là trạng nguyên của tỉnh năm nay là Âu Hạo Thần, đều từng bị Diệp Thiên đè cho không ngóc đầu lên được.
Một truyền kỳ đã mất tích hơn chín tháng giờ lại xuất hiện, mọi người đều không khỏi xôn xao, có một cảm giác gì đó khác lạ.
Đỗ Giai Giai nhìn thấy Diệp Thiên và Bành Lượng cùng đến, biểu cảm cũng không còn được tự nhiên nữa, nhưng vì là ban cán sự của lớp nên cô ta vẫn chủ động đứng lên.
“Thì ra là Diệp Thiên à, đúng là lâu lắm rồi không gặp, cậu rời khỏi trường lâu quá rồi, mọi người đều nhớ cậu lắm đó, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi!”.
Cô ta tươi cười mời Diệp Thiên ngồi vào chỗ.
Diệp Thiên gật đầu, cùng Bành Lượng, Ngụy Thi Thi vào ngồi, những bạn nữ từng có “ý nghĩ’ với Diệp Thiên đều nhìn Diệp Thiên với vẻ kỳ lạ.
Quả thực khi đó Diệp Thiên ở trường Tam Trung có thể nói là vô cùng hot, một người đè bẹp hết tất cả những nhân vật làm mưa làm gió ở trường, hoa khôi trường là Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt có mối quan hệ tốt với cậu đều bị mọi người lườm nguýt.
Nhất là thành tích của Diệp Thiên đạt điếm cao nhất, sau khi đè bẹp Âu Hạo Thần, nhiều bạn nữ có mặt tại hiện trường đều muốn có một người bạn trai như cậu, với thành tích của Diệp Thiên, sau này bước vào trường đại học nổi tiếng, đạt thành tựu lớn trong sự nghiệp là điều chắc chắn, thêm vào vẻ đẹp trai và tài hoa của Diệp Thiên, ai mà không rung động chứ?
Chỉ tiếc là bây giờ những bạn nữ này nhìn Diệp Thiên lại như nhìn thấy một niềm tiếc nuối trong quá khứ, dù sao Diệp Thiên rời khỏi trường đã quá lâu, độ hot đã nguội đi nhiều, chín tháng trời đủ để người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Sau khi Diệp Thiên ngồi vào chỗ ngồi, chào hỏi mấy bạn cùng lớp mà cậu từng nói chuyện, sau đó ngồi im một bên, thính thoảng nói vài câu với Bành Lượng và Ngụy Thi Thi, còn những người khác cậu đều không quan tâm.
Trên bàn ăn, Âu Hạo Thần hưởng thụ sự chúc tụng mời rượu của các bạn cùng lớp, đến cả Bành Lượng cũng mời Âu Hạo Thần một ly, nhưng Diệp Thiên từ đầu đến cuối không chút mảy may, chỉ cắm đầu ăn uống một mình.
Đột nhiên Âu Hạo Thần nhìn sang phía Diệp Thiên gọi lên một tiếng.
“Diệp Thiên!”.