Tiêu Tường vừa nói dứt, còn đang đắm chìm trong truyền thuyết chấn động lòng người của “Xa thần Tây Nam”, cô ta lại không hề phát hiện ra biểu cảm của ba cô gái bên cạnh đều trở nên kỳ lạ, cùng lúc nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên… cũng là họ Diệp!
Trong phòng thu âm, Diệp Thiên ngồi dựa vào sofa một cách tẻ nhạt, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều ở cùng đó.
Vừa rồi Diệp Thiên không từ chối được sự lôi kéo của mấy người, đành bất lực đến đây xem Cố Giai Lệ thu âm.
Bên ngoài phòng thu âm, một chiếc Lexus đỗ bên lề đường, Tiêu Chí Lâm sa sầm mặt lại, nhìn tài liệu vừa được đàn em gửi đến.
“Diệp Thiên? Học sinh lớp trường Tam Trung, đã bỏ học nửa năm trước?”.
Tài liệu về Diệp Thiên chỉ có một đoạn ngắn và vài bức ảnh không đáng kể, đa phần đều nói về mối quan hệ của Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, còn cả nhật ký ra vào tỉnh Xuyên và tỉnh Kiềm của Diệp Thiên.
Xem xong chỗ tài liệu, Tiêu Chí Lâm ném sang một bên, cười khẩy coi thường nói: “Tôi còn tưởng là nhân vật giỏi thế nào, thì ra là một kẻ không nghề không nghiệp, đến cấp ba còn chưa tốt nghiệp, cũng đòi chạy đến Kiềm Tây cướp người phụ nữ của tôi?”.
Tiêu Tường khoanh hai tay trước ngực bĩu môi nói: “Giai Lệ từng nói với em rằng cô ấy và tên Diệp Thiên đó là quen biết từ nhỏ, coi như là bạn thời ấu thơ của nhau!”.
Nếu không với thân phận của anh ta khổ thể nào tiếp cận được với Giai Lệ!”
“Hừ , cái gì mà bạn thời ấu thơi!”, trong mắt Tiêu Chí Lâm lóe lên tia lạnh lẽo, sát khí dần nổi lên
“Chỉ cần không phải anh em ruột thì tất cả mọi chuyện đều có thẻ xãy ra!”
“Anh không hi vọng bên cạnh có một quả bom nổ chậm như vậy, thằng cha họ Diệp, nhất định anh phải để hắn tránh xa Giai Lệ, nếu hắn không biết điều, anh sẽ cho hắn biết thủ đoạn thật sự của nhà họ Tiêu chúng ta!”.
“Ồ? Mà anh, không phải là anh định giết anh ta chứ?”.
Tiêu Tường chớp mắt, nhíu mày hỏi.
“Hừ, đối phó với một tên không thân phận không gia thế như hắn lại cần anh phải ra tay chắc?”.
Tiêu Chí Lâm xua tay, vùng giữa lông mày lộ ra vẻ tự tin mãnh liệt: “Tìm cơ hội sỉ nhục hắn, cho hắn thấy khó mà lui, tự cút đi là xong!”.
Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nhưng nếu hắn vẫn không biết điều, cứ đeo bám bên cạnh Giai Lệ thì anh sẽ không ngại mà đích thân tiêu diệt ‘loại rác rưởi’ này đâu!”.
Tiêu Tường nghe thấy vậy, bắt đầu thầm chia buồn với Diệp Thiên, cô ta biết rất rõ anh cả của cô ta xưa nay nói là làm, nếu Diệp Thiên vẫn bám theo Cố Giai Lệ, cuối cùng sẽ chỉ có đường chết.
Nhà họ Tiêu đứng số một Kiềm Tây, ai ai cũng chỉ biết nhà họ Tiêu có gia sản khủng, đứng đầu cả Kiềm Tây, nhưng lại có rất ít người biết bản lĩnh bối cảnh thực sự của nhà họ Tiêu.
Phía phòng thu âm, Cố Giai Lệ đã thu âm xong, cô nhẹ nhàng chạy đến trước mặt Diệp Thiên, mỉm cười ngọt ngào nói: “Anh Diệp Thiên, tối nay muốn ăn gì em sẽ mời mọi người ăn?”.
Lí Tinh Tinh bực dọc nói: “Cái gì mà mời mọi người ăn chứ, có mà chỉ muốn mời mình ‘anh Diệp Thiên’ của cậu ăn thì có?”.
Tiếu Văn Nguyệt trước giờ tính cách lạnh lùng, cũng không kìm được trêu chọc: “Cứ cho là mời ăn cơm đi, thì cũng phải là Diệp Thiên mời mới đúng, anh ấy đường đường là một ông chủ lớn có tài sản hàng chục tỷ, cần gì người khác mời chứ!”.
Cố Giai Lệ hơi ngây người ra, lúc này cô mới nhớ ra Diệp Thiên không chỉ là một người giỏi võ, càn quét thiên hạ, mà còn là chủ tịch đứng sau “Tập đoàn Lăng Thiên” có uy thế mạnh nhất ngày ngay, tài sản kếch xù, có thể nói là giàu bằng cả một đất nước.
Diệp Thiên vươn vai ngửa tay nói: “Tôi mời thì cũng có gì đâu, nhưng ăn gì thì mọi người tự quyết định nhé!”.
Ba cô gái nhìn nhau đều mỉm cười, đối với bọn họ mà nói có thể giữ được khoảng cách như thế này với Diệp Thiên đã là mãn nguyện rồi.