Cậu lạnh lùng nói tiếp: “Tôi nghĩ cô đã nhầm, Giai Lệ có tôn sùng tôi hay không thì tôi không biết, nhưng cho dù cô ấy tôn sùng tôi thật, vậy thì cũng là chuyện của cô ấy, liên quan gì đến cô?”.
“Muốn tôi mang lại bất ngờ cho cô, tôi và cô rất thân nhau à?”.
“Anh…”.
Diệp Thiên nói thẳng ra khiến Tiêu Tường lập tức không nói nổi gì nữa, cô ta đưa bọn Cố Giai Lệ đến đây, thứ nhất là muốn bọn họ nhìn thấy kỹ năng lái xe hoàn hảo của Tiêu Chí Lâm, thứ hai là muốn tìm cơ hội kích cho Diệp Thiên vào đua, để cho Tiêu Chí Lâm sỉ nhục Diệp Thiên một phen.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên vừa không vào đua, cũng không rời đi, thái độ đeo bám này khiến cô ta không biết làm thế nào.
Cô ta đang định nói gì đó, Diệp Thiên đột nhiên nhíu mày, sau đó đứng thẳng người lên.
“Mọi người ở đây chờ tôi chút, tôi có việc phải rời khỏi đây!”.
Cậu nói với Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt một câu rồi đi nhanh ra khỏi đó, biến mất trong màn đêm.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ tuy cảm thấy thắc mắc, nhưng đều không rời khỏi đó, chỉ thầm cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên rốt cuộc là đi đâu chứ!
“Hừ, là sợ bị tôi nói cho bẽ mặt nên chạy về trước chứ gì?”.
Tiêu Tường nhìn thấy Diệp Thiên rời đi, khinh bỉ hừ lên một tiếng, trong lòng càng thêm coi thường Diệp Thiên.
Diệp Thiên từ từ đi đến đoạn đường núi hoang vắng phía sau đường Lục Hoàn, cậu đứng trên một bãi đất trống.
Cậu chắp hai tay ra sau lưng, đột nhiên dừng chân lại, lạnh lùng nói: “Cố tình tung ra khí cơ dụ tôi đến mà còn trốn sao?”.
“Hi hi!”.
Tiếng cười của một người phụ nữ vọng ra từ trong bóng tối, tuy quyến rũ nhưng giữa núi rừng hoang vắng này nghe thấy thì cũng khá rùng rợn.
Giữa màn đêm, một tia sáng đỏ lóe lên, hai bóng người đã đứng xuống khu đất trống ngay phía sau Diệp Thiên.
Một trong hai người khoác chiếc áo lụa màu đỏ tươi, tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp tự nhiên, là một phụ nữ phương Tây tràn đầy dã tâm và mê hoặc.
Người còn lại là một người đàn ông cao to, cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuồn căng hết cáo, chiều cao của ông ta cũng phải đến một mét chín, giống như một người khổng lồ nhỏ vậy, điều khiến người ta có ấn tượng sâu sắc đó là phía sau lưng ông ta có một thanh đao dài màu máu, gần như dài bằng nửa người ông ta, khắp người đều mang vẻ tàn sát.
Hai người xuất hiện, Diệp Thiên cũng từ từ quay người lại, hai người này có thể nói là cậu chưa gặp bao giờ, nhưng trong cảm giác của cậu, một nam một nữ này lại có thực lực đạt đến đỉnh cao của chí tôn võ thuật, thậm chí là cao thủ tuyệt đỉnh ở cấp siêu phàm bán bộ, bất kỳ ai cũng đều không hề kém Tiêu Ngọc Hoàng.
Người phụ nữ tóc vàng nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Diệp Thiên liền liếm môi, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
“Không ngờ Đế Vương Bất Bại uy danh Hoa Hạ lại đúng là một thanh niên trẻ măng, lần này đến Hoa Hạ tôi đúng là đã không lãng phí!”.
Biểu cảm trên khuôn mặt bà ta vô cùng hưng phấn, cũng có chút kinh ngạc trong đôi mắt.
Tuy bà ta trông trẻ trung xinh đẹp, nhưng tuổi tác thực sự đã hơn , chỉ là dựa vào tu vi và công pháp nên nhan sắc của bà ta không bị hao hụt đi.
Tuy vậy, xếp hạng trong viện trọng tài của bà ta lúc này cũng chỉ ở hạng A+ mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên là trẻ thật, hơn nữa xếp hạng vượt qua cả bọn họ, đã đạt đến hạng S, được trưởng trọng tài chỉ định là người kế nhiệm tiếp theo, thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông đeo Huyết Đao trên người xưa nay vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này hai mắt nheo lại, thầm quan sát Diệp Thiên.
Diệp Thiên quá trẻ, cũng quá thể bình tĩnh!