Chuyện này tuy cô ta không nói nhưng trong lòng biết rõ.
Ba năm trước, Lí Vân Phi đột nhiên rời khỏi Lư Thành, không biết là đi đâu, từ đó mặc kệ mọi chuyện, cô ta cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ Lí Vân Phi đột nhiên trở về, còn hỏi cách liên lạc với cô ta, khiến cô ta không biết làm sao.
Lí Tinh Tinh biết Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng điều gì, lập tức cười nói: “Được rồi Nguyệt Nguyệt, có lẽ lâu quá anh ta không gặp cậu, tìm cậu ôn lại chuyện cũ mà thôi, cậu không cần nghĩ nhiều vậy”.
“Hơn nữa, cho dù anh ta thật sự có ý với cậu thì cũng đâu liên quan gì, nói rõ với anh ta không phải được rồi sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
Dù Lí Vân Phi có ý gì với cô ta, trong lòng cô ta cũng chỉ có một mình Diệp Thiên, không chứa thêm được ai khác.
Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này trên cầu vượt ở Lư Thành, hai bóng người đang đứng đối mặt nhau.
Diệp Thiên mặc quần áo ngày thường, thờ ơ đứng đó.
Trước mặt cậu, Lí Vân Phi mặc áo da, nghiêm túc quan sát Diệp Thiên.
“Cậu là Diệp Thiên sao?”.
Khóe miệng cậu ta cong lên nụ cười khinh miệt.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?”.
Trong mắt Lí Vân Phi lóe lên tia sáng kì dị, giọng nói hào hùng, mang theo sức uy hiếp mạnh mẽ.
“Tôi là ai, cậu sẽ được biết nhanh thôi!”.
“Lần này tôi tìm cậu là để cho cậu một cơ hội”.
“Một cơ hội rời khỏi Tiếu Văn Nguyệt!”.
Lí Vân Phi hào hứng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt bình tĩnh và có phần ngạo mạn.
Từ khi cậu ta vào Long Nhận, cuộc sống của cậu ta như tăng vọt về chất.
Những ông trùm tập đoàn hoặc những quan chức quyền quý đứng ở trên cao trước kia đều kính cẩn với cậu ta, cho dù là Tổng đốc một tỉnh cũng nói chuyện ngang vai ngang vế, gọi cậu ta là anh em.
Long Nhận trở thành lòng tin và chỗ dựa lớn nhất của cậu ta.
“Cho tôi một cơ hội?”.
Diệp Thiên ngước mắt lên, tỏ ra khó hiểu.
Lí Vân Phi nhìn thẳng vào Diệp Thiên, dáng vẻ như đã dự liệu trước.
“Tôi đã điều tra cậu, trước kia cậu học cấp ba giữa chừng thì bỏ, sau đó đột nhiên vào ở trong biệt thự số của Thiên Đường Vạn Giang, tất cả đều vì cậu có quan hệ thân thiết với ông lớn Ngô Quảng Phú ở Lư Thành”.
“Cậu là tay sai chạy việc cho ông ta đúng không?”.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nhạt.
“Ở Lư Thành mà có thể móc nối quan hệ với Ngô Quảng Phú thì đúng là có bản lĩnh, cậu quả thật cũng có cái để xem thường người khác.
Chẳng trách Sở Thần Quang nể sợ cậu, không dám tranh giành Nguyệt Nguyệt với cậu”.
“Nhưng cậu nghĩ chỗ dựa của cậu có tác dụng với tôi sao?”.
Cậu ta lắc đầu, mỉm cười nói: “Sở Thần Quang sợ cậu là vì sau lưng cậu có Ngô Quảng Phú, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cái gọi là ông lớn Lư Thành chỉ là một kẻ lưu manh trong mắt tôi, không hề có sức uy hiếp đối với tôi”.
“Dù có cho ông ta mười tám lá gan, ông ta cũng không dám đối đầu với tôi, đừng nói đến chuyện bảo vệ cậu!”.
Cậu ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Thiên, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi đến tìm cậu là để nói rõ với cậu, tránh xa Tiếu Văn Nguyệt ra”.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cậu, một khi tôi thật sự xem cậu là kẻ địch thì sẽ không khách sáo nói chuyện như bây giờ đâu!”.
“Tôi quen Tiếu Văn Nguyệt từ thời học đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận định cô ấy sẽ là vợ tương lai của tôi, ai cũng không thể chạm tay vào.
Sở Thần Quang cũng vậy, cậu cũng vậy!”.
Diệp Thiên sờ cằm, vẻ mặt kì quái: “Anh thích Tiếu Văn Nguyệt à?”.
Lí Vân Phi không hề che giấu: “Đương nhiên, lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”.
Diệp Thiên nghe thế lập tức lắc đầu khẽ cười.