“Mau cút ra ngoài cho tôi”.
Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, về mặt lạnh
lùng, chỉ tay ra phía cửa.
Đây là lễ mừng công, người tham dự đều là nhân vật
nổi tiếng, ông chủ giàu có trong các lĩnh vực ở tỉnh Xuyên.
Diệp Thiên chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú, hoàn toàn
không đủ tư cách ngồi ở ghế khách quý, cùng lắm chỉ có
thế đứng ngoài phụ trách an ninh.
Cậu ta biết rõ thân phận của Diệp Thiên, cho nên nói
chuyện không hề nế tình, không chữa đường lui.
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Thiên,
những nhân vật giàu có nổi tiếng ở xung quanh cũng quay
đấu nhìn lại.
Thằng nhóc này, người đến tính số với cậu ta đúng là
không ít”.
Li Vân Phí cười nhạt trong lòng, không có phản ứng
nào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn thanh niên, không có
biểu cảm gì nhiều.
“Tôi có ngồi ghế khách quý hay không thì liên quan gì
đến anh?”.
“Bảo tôi cút ra ngoài? Anh dựa vào đầu?”.
Thanh niên nhéch miệng cười khinh thường, giọng nói
ngạo nghễ lạnh lùng.
“Dựa vào đâu à, dựa vào tôi là Thẩm Trung Hoa!”.
“Thầm Trung Hoa?”.
Lí Vân Phi cũng nhìn chăm chú.
“Một trong ba cậu ấm Lư Thành?”.
Ba cậu ấm Lư Thành năm xưa trừ Ngô Lăng Hiên ra
còn có hai người khác, một trong số đó là Thầm Trung
Hoa, con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh.
Năm năm trước, Tập đoàn Thịnh Vinh cũng có thể gọi
là phong độ vô hạn, bá chủ ngành bất động sản ở Lư
Thành.
Sau này Tập đoàn Thịnh Vinh làm ăn càng lúc
càng lớn, đã vượt ra ngoài Lư Thành, bắt đầu mở rộng ra
khắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ.
Thầm Trung Hoa
cũng rời khỏi Lư Thành, ra ngoài đào tạo chuyên sâu.
Không ngờ năm năm trôi qua, Thầm Trung Hoa lại xuất
hiện ở Lư Thành lần nữa, còn tham dự lễ mừng công của
Tập đoàn Lăng Thiên.
Thầm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xung
quanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sang
nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hà hê.
Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng?
Thầm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kè “vô danh tiểu
tốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Kỳ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thầm Trung
Hoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không định
mở miệng nói giúp cậu nửa câu.
Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trăm
người như Thầm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như con
kiến.
Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu không
quên được sự tồn tại của cô ấy.
“Thầm Trung Hoa?”.
Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thàn.
“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé như
anh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cút
đi, đừng làm phiền tôi”.
“Dựa vào anh thì vẫn chưa đù tư cách để khiêu
khích tôi!”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đều
lộ ra về mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.
Trên tình Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoa
không dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấy
người đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhất
cũng cùng đẳng cấp với Thầm Lập Niên bố cậu ta.