Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
“Tôi mặc kệ cậu là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên hay là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên gì đó, ở Hoa Hạ này, bất cứ ai cũng phải tuân theo luật pháp. Cậu làm bị thương người khác trước mắt bao nhiêu người, đánh người ta tàn phế nghiêm trọng, tôi muốn hỏi cậu, cậu đặt luật pháp Hoa Hạ ở đâu?”.
Thư ký Lý trông có vẻ nho nhã, nhưng đi theo Hồ Khang Thọ lâu năm, những nhân vật ông ta gặp đều là quan chức hiển hách, quyền quý bốn phương, thậm chí còn có không ít nhân vật đỉnh cao ở thủ đô, đương nhiên đã nuôi dưỡng thành phong thái của người đứng trên cao không gì sánh được.
Những lời nói của ông ta khiến cả căn phòng trở nên im lặng, không ai dám lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.
“Coi thường luật pháp?”, Diệp Thiên nghe vậy thì cười mỉa mai.
Đối mặt với người đại diện cho ông Hồ, cậu không hề khách sáo, lập tức cười nhạt: “Ông chỉ biết tôi đánh gãy tay chân của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng, nhưng ông có biết vì sao tôi đánh họ không?”.
“Ông tin lời từ một phía của người khác đã đến chỉ trích tôi, không phân rõ trắng đen. Tôi lại muốn biết, danh hiệu thư kí số một trong tỉnh của ông làm sao mà có được thế?”.
Mỗi một câu chữ của Diệp Thiên đều rành mạch rõ ràng, mọi người ở đây đều biến sắc.
Đây là thư ký của Hồ Khang Thọ, Diệp Thiên lại dám lên tiếng chỉ trích ông ta? Rốt cuộc là vô tri thiếu hiểu biết đến mức nào mới có thể làm ra hành động ngu xuẩn như vậy?
Ba người Lạc Minh Thư, Hoàng Quốc Thắng, Thẩm Lập Niên đều cười thầm. Thư ký Lý vốn chỉ thay mặt đến, chính chủ vẫn là bọn họ, nhưng câu nói của Diệp Thiên đồng nghĩa đã đắc tội chết với thư ký Lý. Nếu vậy, thư ký Lý tất nhiên sẽ không nể tình, chỉ muốn trấn áp Diệp Thiên.
“Ngông cuồng!”, da mặt thư ký Lý co giật, lạnh lùng quát: “Ngang nhiên làm người khác bị thương, còn dám nói năng hùng hồn như vậy, ai cho cậu đặc quyền đó?”.
Diệp Thiên nghe vậy khẽ cười, xoay người rót rượu, giống như không muốn để ý đến thư ký Lý. Mặt ông ta tối sầm lại, lửa giận trong mắt bùng lên.
“Diệp tiên sinh, cậu có thể trấn áp tỉnh Xuyên tất nhiên là có không ít thủ đoạn máu tanh. Ngày hôm qua cậu đánh gãy tay chân của con trai tôi càng chứng tỏ cậu là kẻ côn đồ hung ác. Nếu cậu đã thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, Lạc Minh Thư tôi sẽ tiếp đến cùng!”.
“Xin mời ông Bá!”.
Ông ta cao giọng quát, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao, sau đó một người chắp hai tay sau lưng, hùng dũng hiên ngang bước vào từng bước.
Người này vóc dáng to cao, đầu tóc dựng thẳng, hai mắt trợn tròn giống như chuông đồng. Chỉ một ánh nhìn, không ít người đều âm thầm cảm thấy một luồng áp lực cực lớn ập đến, giống như ông ta chính là một pho tượng Kim Cang trừng mắt, không thể nhìn thẳng.
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, ông ta đã đến đứng bên đám người Lạc Minh Thư, liếc nhìn Diệp Thiên. Lúc ông ta đến, ngay cả thư ký Lý cũng mỉm cười gật đầu với ông ta, vô cùng khách sáo. Rõ ràng người này lai lịch rất lớn, đến thư ký Lý cũng phải đổi nét mặt.
“Đó là… ông Bá ở ranh giới hai tỉnh Vân - Kiềm sao?”.
Một số người có ánh mắt sắc bén đã nhận ra người đàn ông trung niên vừa mới đến này. Đây là người cầm lái của nhà họ Từ, một trong bảy gia tộc hàng đầu ở Vân Kiềm. Mặc dù nằm ở ranh giới nhưng cả tỉnh Vân và cả tỉnh Kiềm đều biết rõ danh tiếng của người này.
Nghe đồn ông ta có thủ đoạn phi thường, có thể dùng tay không xé sắt thép, một quyền đánh móp xe hơi, bước chân vượt nóc băng tường, vô cùng thần kì.
Ở thủ đô từng có cậu ấm của gia tộc lớn chọc giận ông ta, bị ông ta đánh một quyền từ xa mà bị thương nặng. Cuối cùng, cậu ấm của gia tộc lớn đó không dám nói tiếng nào, chỉ chán nản dẫn người trở về thủ đô.
Xem ảnh