Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, ánh mắt lóe sáng, hồi lâu sau mới lắc đầu rời đi.
Cho dù cậu ta và Diệp Thiên thật sự đã từng gặp nhau đi nữa, cậu ta cần gì phải để ý đến một người bình thường không có tu vi võ thuật chứ?
Diệp Tinh rời đi, Diệp Thiên đứng ở tầng sáu, ánh mắt lóe sáng, không ngừng sờ ngực mình.
Nơi đó từng là nơi cậu bị Diệp Vân Long tước đi võ mạch. Vừa rồi trên người Diệp Tinh, cậu cảm nhận được rõ ràng Diệp Tinh có hai võ mạch, khác với người thường.
“Hóa ra Diệp Vân Long lấy võ mạch của mình ghép lên người Diệp Tinh!”.
Diệp Thiên chậm rãi siết chặt nắm đấm, cậu không hiểu, cùng là con trai dòng chính của nhà họ Diệp, vì sao nhà họ Diệp lại đối xử với cậu và Diệp Tinh khác nhau như vậy.
Lúc trước thiên phú của cậu cao hơn Diệp Tinh, tu vi cũng hơn Diệp Tinh, nhưng cuối cùng cậu lại trở thành vật lót đường, bị tước đi võ mạch, trục xuất khỏi nhà họ Diệp. Còn Diệp Tinh rõ ràng yếu hơn cậu, nhưng lại được tăng cường nhờ võ mạch ghép vào, trở thành đứa con cưng duy nhất của nhà họ Diệp bây giờ.
Cậu đứng đó một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, cảm xúc trong lòng đã ổn định hơn nhiều.
Cho dù võ mạch bị tước đoạt, nhưng cậu vẫn dựa vào nghị lực và thiên phú của mình tìm ra phương hướng khác, sáng tạo nên một con đường có một không hai, chỉ một võ mạch thì đáng là gì?
Dù có cho Diệp Tinh ba hay năm võ mạch nữa, người mạnh nhất thế hệ trẻ hiện nay vẫn là Diệp Lăng Thiên cậu!
“Xin chào!”.
Cậu đến phòng , gõ cửa, đây là phòng kí túc xá của cậu.
“Ế?”.
Nghe tiếng gõ cửa, một nam sinh ngồi ở ngoài cùng lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiên.
“Cậu tìm người sao?”.
Nam sinh đeo cặp kính gọng đen dày cộp, nhưng dáng vẻ lịch sự, cao gầy, rất có khí chất của nhà văn.
“Không phải, tôi ở đây!”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu với cậu ta, xem ra đây là một trong những người bạn cùng phòng của cậu sau này.
Nghe giọng của Diệp Thiên, hai bóng người lập tức nhảy xuống khỏi giường, chỉ mặc quần cộc.
Một trong số họ vóc người to cao, cơ bắp rõ ràng, cao đến một mét chín, nhưng mặt mày thật thà phúc hậu, trông rất dễ hòa hợp.
Người còn lại chải đầu tóc dựng màu vàng, trông cũng đẹp trai, tay đeo Rolex, quần đùi cũng là hàng hiệu nổi tiếng của Ý, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu.
“Trời, vị đại thần thứ tư của kí túc xá chúng ta tới rồi!”.
Ba người đều hiếu kì nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt thân thiện.
“Xin chào các cậu!”.
Diệp Thiên chào hỏi một tiếng, tìm đến giường mình trước.
“Nào, người anh em, chúng tôi giúp cậu!”.
Ba người vô cùng nhiệt tình, lập tức giúp Diệp Thiên thu dọn giường đệm, lau bàn lau ghế. Mấy người trong lúc trò chuyện đã kéo gần khoảng cách, trở nên thân thiết hơn.
Nam sinh đeo kính tên Vương Triều Hải, là người ở thành phố Phán tỉnh Xuyên.
Anh chàng cơ bắp tên Lí Phong, là trai Đông Bắc chân chính.
Còn thanh niên tóc vàng ăn mặc thời thượng tên là Tề Văn Long, đến từ Trung Hải. Bố cậu ta làm ngành thời trang, sở hữu mấy xưởng gia công trang phục, ở Trung Hải cũng xem như nhà giàu, tài sản phong phú.
Bọn họ tự giới thiệu, Diệp Thiên cũng tùy tiện nói mấy câu, giới thiệu tên mình, đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên.
“A, tỉnh Xuyên, vậy chúng ta là đồng hương rồi!”.
Xem ảnh