Dưới chân núi, hai chiếc xe Lincoln đã đậu sẵn. Diệp Thiên cùng Thi Tú Vân lên xe, đi về nội thành Thủ Đô.
Trong nội thành thuộc ngõ đường Nam Phong, bên trong một tứ hợp viện cổ xưa chính là thủ phủ của nhà họ Diệp giàu có.
Khác với những biệt thự hào môn khác, từ những niên đại đến nay, nhà họ Diệp đã an cư ở nơi đây. Bởi vì nhà họ Diệp trước giờ không quên tổ tiên, cũng chưa từng có ai thăng quan tiến chức mà chỉ là mở rộng nơi đây, hình thành nên tứ hợp viện quy mô lớn như ngày nay. Thông ra trước sau con ngõ này hầu như đều là địa giới của nhà họ Diệp.
Chiếc xe Lincoln tiến vào ngõ, dừng lại trước một cánh cửa lớn. Tấm bảng treo trên cao trước cửa là hai chữ như rồng bay phượng múa.
Diệp Phủ!
Hai bên cửa có hai con sư tử đá. Bên cạnh một con sư tử là một khối đá tự nhiên cao sừng sững, khí thế ngút trời trông vô cùng vững trãi.
Trên tảng đá là mười ba chữ được viết tự do phóng khoáng thể hiện được phong thái rõ ràng, đó chính là lời dạy trăm năm của tổ tiên.
“Lấy tài tế thế, lấy đức phục chúng, dùng võ bình thiên hạ!”
Diệp Thiên khẽ lầm bầm. Câu nói này, vào năm cậu bốn tuổi thì đã đọc thuộc vanh vách.
Đây từng là tín ngưỡng của cậu. Nhưng bây giờ, tất cả đã tan thành mây khói.
“Phu nhân, mời xuống xe!”
Tài xế mở cửa cho Thi Tú Vân. Ông ta không biết thân phận của Diệp Thiên và cũng không dám hỏi nhiều.
“Đi thôi Thiên Nhi, tới nhà…họ Diệp rồi!”
Thi Tú Vân quay lại nhìn Diệp Thiên. Cậu gật đầu và đi theo.
Trong căn nhà lớn của nhà họ Diệp, không hề có sự nguy nga, lộng lẫy, không hề có sự chưng bày xa xỉ nào, chỉ có sự đơn giản mang phong cách cổ xưa. Mỗi một vị trí đều tạo ra phản ứng đối với người khác, chứ không hề khiến họ cảm thấy khinh thường.
Diệp Thiên nhìn vào trong tứ hợp viện. So với chín năm trước, nhà họ Diệp đã to hơn gấp đôi. Nhưng có rất nhiều nơi mà hồi bé cậu từng chơi hay đi qua thì vẫn còn như mới trong ký ức cậu.
“Phu nhân, cuối cùng bà cũng trở về. Ông nhà và cụ ông đã đợi bà rất lâu rồi. Những người khác của nhà họ Diệp cũng gần như tới đông đủ cả!”
Một người trung niên tầm hơn năm mươi tuổi, mặc áo dài màu xám bước tới nghênh đón. Rõ ràng là trông người này rất tinh anh, nhanh nhẹn.
“A Phúc, tôi biết rồi, dẫn tôi đi!”
Thi Tú Vân gật đầu. Người đàn ông trung niên này chính là quản gia mà Diệp Vân Long tuyển từ lâu, ông ấy đã làm việc cho nhà họ Diệp hai mươi năm rồi.
“Vâng!”
A Phúc khẽ cúi người, hành lễ với Thi Tú Vân. Ông ấy vô tình nhìn thấy Diệp Thiên ở phía sau Thi Tú Vân.
“Phu nhân, không biết là nên xưng hô với vị này như thế nào?”
Ông ấy cảm thấy hơi kỳ lạ. Toàn bộ người trong nhà họ Diệp, dù là nhánh chính hay nhánh phụ thì ông ấy đều quen. Thế nhưng Diệp Thiên thì ông ấy cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thi Tú Vân còn chưa trả lời thì Diệp Thiên đã mỉm cười.
“Bác Phúc, chín năm không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi sao?”
A Phúc nghe thấy vậy thì ánh mắt thay đổi và cảm thấy nghi ngờ.
Một lúc sau, ông ấy nhìn vào mắt Diệp Thiên giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin và rồi kinh hãi kêu lên.
“Cậu…Cậu là cậu cả phải không?”
Đúng lúc này, một bóng hình lướt tới, nghe A Phúc gọi như vậy thì lập tức khựng bước.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Tinh đang đứng ngây tại chỗ, nhìn cậu bằng ánh mắt âm u và rối rắm.
“Anh trai, thật sự là anh sao?”