Chương
Hoa Lộng Ảnh đi theo Diệp Thiên, lời nói của cô đầy lo lắng.
Diệp Tinh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi đanh lại, tuy rằng không nói lời nào, nhưng nắm tay cậu ta khẽ run lên.
“Anh không sao!”
Diệp Thiên cười vẫy tay, nhìn về phía hai người bọn họ.
“Nhưng mà sao đột nhiên hai người lại tới đây?”
Nghe vậy, hai người Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh hơi sững ra.
Nhà họ Diệp và nhà họ Hoa có quan hệ rất lớn trải khắp ở thủ đô, có thể nói là làm mưa làm gió ở thủ đô. Ở thủ đô hơi có động tĩnh gì đều không thể qua mắt được bọn họ, nhất là Diệp Thiên gây hấn với Khương Minh là một chuyện lớn như vậy. Làm sao họ có thể không biết được tin này chứ?
Nhìn thấy hai người im lặng, Diệp Thiên lập tức hiểu ra, không hỏi thêm nữa.
Cậu vươn eo và cùng với Diệp Tinh tiễn Hoa Lộng Ảnh đến cửa nhà họ Hoa.
Hoa Lộng Ảnh muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy Diệp Tinh ở bên cạnh nên chỉ đành từ bỏ, cô quay người và biến mất vào biệt thự nhà họ Hoa.
Dưới màn đêm, hai anh em sánh vai nhau đi đến một hồ nước nhân tạo, Diệp Tinh đột nhiên dừng lại.
“Anh cả!”
Cậu ta quay lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Có chuyện này em đã kìm nén trong lòng từ rất lâu rồi!”
“Chuyện liên quan đến Hoa Lộng Ảnh!”
Cậu ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trong mắt không có chút nhượng bộ nào, cậu ta kiên định nói: “Anh cả, em biết tình cảm Hoa Lộng Ảnh dành cho anh, nhưng em cũng rất yêu cô ấy!”
“Em có thể không tranh giành với anh bất cứ chuyện gì, nhưng Lộng Ảnh giờ đã là vợ sắp cưới của em, em nhất định phải lấy cô ấy!”
Trên mặt Diệp Thiên không hề lộ ra sự xao động nào, khi biết Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh đã đính hôn thì cậu đã biết rằng một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này.
Cậu cười nhạt, đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng mà tráng lệ.
“Cậu nhóc, cậu quả thực đã trưởng thành rồi. Nếu đổi lại chín năm về trước, chắc chắn cậu không dám nói chuyện với anh như vậy!”
Cậu vỗ vai Diệp Tinh, ánh mắt sâu thăm thẳm, giọng nói cao vút.
“Anh là anh cả của cậu, cậu là em trai duy nhất của anh, bất cứ thứ gì, ví dụ như gia sản của nhà họ Diệp, thân phận người nối dõi của nhà họ Diệp, chức gia chủ nhà họ Diệp, thậm chí là võ mạch của anh, anh đều có thể nhường cho cậu!”
“Nhưng chỉ có Lộng Ảnh là anh không thể nào nhường cho cậu được!”
Cậu quay đầu lại, ánh mắt bình thản và ôn hòa.
“Lộng Ảnh đã chờ anh chín năm, anh cũng đã có một lời hứa với cô ấy, để cô ấy được sống cả đời hạnh phúc!”
“Cho dù cậu và cô ấy đã đính hôn, anh cũng sẽ cướp lại cô ấy từ trong tay cậu!”
“Cho dù là cậu, nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, hay bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại với nhau thì kết quả cũng vẫn sẽ như vậy. Cô ấy là của anh, không ai có thể thay đổi được điều đó!”
Nói rồi Diệp Thiên liền cười toe toét.