Chương
Mà lại bắt cậu thử phân cao thấp với đám thanh niên như Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân thì đúng là ức hiếp con nít quá mà.
Không nói tới mấy người Diệp Tinh, mà dù có là Diệp Vân Long, Hoa Vô Đạo – những cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ trước mặt cậu thì cậu cũng không cần quá ba chiêu.
Điều kiện này đối với cậu như không hề có.
“Đơn giản sao?”.
Hoa Vô Đạo nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng.
“Nhóc, chín năm trôi qua, không thấy gì chỉ thấy cái miệng là tiến bộ không ít nhỉ!”.
Ông ta phất ông tay áo đi xuống núi.
“Bác đã nói rồi, chỉ cần cháu đạt được số một trong hội võ của bốn gia tộc lớn thì chuyện cháu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau bác sẽ ủng hộ tới cùng. Thậm chí hôn ước giữa Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, bác sẽ đích thân hủy hôn với nhà họ Diệp, hoàn toàn tác thành cho hai đứa!”.
“Nhưng nếu cháu không làm được thì sau này hãy rời xa Hoa Lộng Ảnh, đừng dây dưa với con bé nữa. Nếu không, bác sẽ không tha cho cháu đâu!”.
Diệp Thiên đút một tay vào áo, thản nhiên lên tiếng.
“Thỏa thuận như vậy nhé ạ!”.
Trong biệt thự nhà họ Hoa, cuối cùng Hoa Vô Đạo cũng đã về tới phòng khách. Hoa Lộng Ảnh chưa từng rời đi, nhìn thấy Hoa Vô Đạo trở về thì cô ấy vội vàng bước tới với vẻ mặt lo lắng.
“Bố, bố đi gặp anh ấy rồi, phải không ạ?”.
Hoa Vô Đạo không hề giấu diếm, lập tức gật đầu.
“Đương nhiên!”.
“Bố đã thiết lập định ước với tên nhóc đó rồi. Hội võ của bốn gia tộc lớn và nửa tháng sau, chỉ cần nó có thể đạt vị trí số một trong đám thanh niên thì bố sẽ gả con cho nó!”.
“Nếu nó không làm được thì phải rời xa con mãi mãi, không được dây dưa dù chỉ một chút!”.
Đồng tử Hoa Lộng Ảnh lập tức co lại, vẻ mặt trở nên tức giận.
“Bố, sao bố có thể đưa ra điều kiện như vậy chứ?”.
“Rõ ràng bố biết anh ấy đã bị phế bỏ võ mạch, đã không còn khả năng luyện võ.Trong bốn gia tộc lớn kia, bất kể là Diệp Tinh, Âu Đương Đoạn Vân hay là Từ Đồ Lạc Tuyết thì đều đã đạt tới tu vi chí tôn bán bộ. Đối phó với một người bình thường như anh ấy chỉ là chuyện động tay một chút thôi mà!”.
“Bắt anh ấy đánh bại họ và đoạt vị trí số một, chẳng phải là bố đáng sỉ nhục anh ấy sao?”.
Hoa Vô Đạo không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: “Bố không hề có ý sỉ nhục nó. Giao ước là do nó tự đồng ý, nếu nói là sỉ nhục thì là nó tự chuốc nhục vào mình đấy chứ!”.
“Võ hội của bốn gia tộc lớn vào nửa tháng sau chính là hạn cuối cùng của con và nó. Những chuyện khác bố không quan tâm. Chỉ cần nó không làm được thì phải thực hiện lời hứa, rời xa con!”.
“Con rể Vua nửa thủ đô chỉ có thể là kẻ mạnh nhất đối với những kẻ cùng tuổi. Thằng nhóc Diệp Thiên còn kém xa lắm!”.
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng, không còn muốn nói thêm chút nào với Hoa Vô Đạo nữa mà tức giận quay về phòng.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Hoa Lộng Ảnh cầm cái khoen lon, nước mắt không ngừng rơi.