Chương
“Mà ba người này, có tu vi ngang bằng con. Thế nhưng lúc này con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, nên đối phó với bọn họ thì có thể xem như thắng tới tám phần rồi!”
“Hội võ của bốn nhà lần này, tuyệt đối đừng để bố và ông nội thất vọng đấy!”
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu với vẻ tự tin. Thần long vẫy đuôi không chỉ là một kỹ năng mà còn là một mật pháp có thể tự gia tăng sức mạnh. Một khi thi triển thì có thể tạo ra được sức mạnh gấp đôi so với trước đó. Độ tăng lớn như vậy khiến cậu ta có đủ tự tin có thể chiến thắng dù là đối với những đối thủ hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh hay Lý Thanh Du.
Diệp Vân Long dặn dò Diệp Tinh vài câu rồi mới quay người đi về phòng. Diệp Tinh không hề để ý thấy ánh mắt u ám khẽ lướt qua của Diệp Vân Long.
Diệp Vân Long ngồi trong phòng khách, hai tay run rẩy và không ngừng thở dài.
“Năm đó Thiên Nhi mười tuổi đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, mặc dù công lực chưa đủ, chưa phát huy được hết uy lực của ‘Thần long vẫy đuôi’ nhưng nó thật sự là thiên tài xuất chúng trong lịch sử nhà họ Diệp”.
“Nếu như năm xưa, mình không làm theo lời dạy tổ tiên, không lấy đi võ mạch của nó thì không biết bây giờ, nó đã đạt tới thành tựu nào rồi?”
“Có khi nào đã đuổi kịp mình và trở thành trụ cột vững chắc của nhà họ Diệp rồi không?”
Suy nghĩ trước sau mà ông ta vẫn chưa có được đáp án đành thở dài não nề.
Ngày thứ ba, Diệp Thiên dạy lúc tám giờ, sau khi chỉnh trang sơ qua thì cậu đi tới cổng trường học.
Hoa Lộng Ảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu tím và đã đợi một lúc rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt diễm của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu nhếch miệng cười xấu xa.
“Võ hội bốn nhà sao?”
Sự việc trong đại mười năm có một lần của bốn gia tộc lớn tại kinh thành cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
“Anh Thiên ơi, chúng ta đi thôi!”
Hoa Lộng Ảnh với dáng người mảnh khảnh, mỉm cười ra hiệu với Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ nhìn cô rồi lặng lẽ gật đầu.
Trong vòng nửa tháng trở lại đây, sức mạnh của Hoa Lộng Ảnh đã nâng lên một tầm cao mới, không hề thua kém so với Diệp Tinh. Cậu không thể không thừa nhận rằng trong số thế hệ các cô gái trẻ tuổi, tài năng thiên phú và sự dẻo dai của Hoa Lộng Ảnh đều thuộc dạng đỉnh cao.
Trong tương lai, Hoa Lộng Ảnh chắc chắn sẽ chiếm một vị trí trong giới võ thuật và trở thành cao thủ hạng nhất xứng đáng ở Hoa Hạ.
Cách đó không xa, Hoa Vô Đạo đang ngồi trên chiếc Bentley phiên bản giới hạn, nhìn Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở khoảng cách rất xa với ánh mắt lãnh đạm.
“Đi thôi!”
Diệp Thiên gật đầu, đang định lên xe với Hoa Lộng Ảnh thì một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đột nhiên tiến đến cách đó không xa.
Diệp Vân Long mặc một bộ quần áo chỉnh tề, trông có vẻ trang trọng và uy nghiêm, ông ta bước xuống xe, Diệp Tinh đi theo sau ông ta.
“Thiên!”
Diệp Vân Long đột nhiên nói: “Hôm nay là hội võ bốn gia tộc thủ đô được tổ chức mười tám năm một lần. Dù con có thừa nhận hay không thì con cũng là người nhà họ Diệp. Hôm nay mọi người đặc biệt mời con đi cùng!”