Chương
Dù sao họ cũng là tinh anh trong thế hệ trẻ, tuy rằng không thể thân cận với hai người bọn họ, nhưng Diệp Thiên, một người bình thường không có căn cơ tu luyện lại được tiếp xúc thân thiết với hai giai nhân tuyệt sắc. Bọn họ đều cảm thấy rất không công bằng.
Cách đó không xa, trong nơi trú ngụ của nhà Âu Dương, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, hồi lâu không thể dời đi, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Âu Dương Đoạn Vân ở bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt người đó thì nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta liền hỏi với vẻ kỳ lạ: “Cô Kỷ, cô sao vậy? Cô quen biết cậu ta à?”
Kỷ Nhược Yên cuối cùng cũng định thần lại, lập tức lắc đầu và thở dài thườn thượt.
Bên phía gia tộc Tư Đồ, đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết lóe lên, cô ta quan sát Diệp Thiên, khi nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du bên cạnh Diệp Thiên, cô ta không thể không nhổ một bãi nước bọt.
“Bên cạnh tên lưu manh này chưa bao giờ thiếu gái đẹp!”
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô thì ba gia tộc đã đến rồi. Các cao thủ anh tài trẻ tuổi của giới võ thuật Hoa Hạ cũng lần lượt ổn định vị trí. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận náo động, là người nhà họ Diệp tới.
Diệp Vân Long đi đầu, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt sùng bái.
Mặc dù trong những năm gần đây Diệp Vân Long chỉ xếp thứ hai, bị thay thế bởi Diệp Thiên, nhưng xét cho cùng, ông ta vẫn là cựu cao thủ số một của Hoa Hạ, với thành tích đáng nể và là huyền thoại rất đáng được chú ý trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Diệp Tinh bước đi đầy kiêu hãnh, cậu đi sau Diệp Vân Long, với hơn hai mươi tùy tùng nhà họ Diệp bước đi oai hùng.
Khi bốn gia tộc đều đã tề tựu đông đủ, Diệp Vân Long liếc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang ba gia tộc còn lại chắp tay chào.
“Ba vị, nếu như chúng ta đều đã có mặt đầy đủ, giờ cũng sắp xế chiều, các cao thủ trẻ tuổi trong giới võ thuật cũng đều đến cả rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
Ba gia chủ của ba gia tộc hàng đầu Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng lần lượt đứng dậy và chắp tay chào Diệp Vân Long.
“Nếu như anh Vân Long đã đến thì chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong, bốn người nhìn nhau, giẫm bàn chân xuống đất, cát trên bãi biển khẽ run lên. Bốn người đã bay lên và đến thẳng bệ sắt đã được dựng sẵn trên bãi biển.
Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng giẫm lên các thanh thép, giẫm lên xuống vài lần rồi đáp xuống đỉnh của bệ sắt. Còn Diệp Vân Long chỉ giẫm xuống một bước, cơ thể bật lên hơn chục thước, bay thẳng về phía trước!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy sửng sốt. Diệp Vân Long không hổ danh là người đứng thứ hai trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Chỉ riêng chiêu này đã cho thấy rõ căn cơ tu luyện của ông ta hơn hẳn ba vị gia chủ kia.
Bốn gia chủ leo lên đỉnh tháp sắt, sau đó ngồi trên đài quan sát được kéo dài từ tháp sắt.
Bốn vị gia chủ ngồi vào chỗ của họ, khi đối mặt với tất cả mọi người trên khán đài, giọng nói của Diệp Vân Long sang sảng.
“Các vị đồng liêu trong giới võ đạo Hoa Hạ. Hôm nay là ngày hội võ của bốn gia tộc cách mười tám năm lại tổ chức một lần của tứ đại gia tộc ở thủ đô, cám ơn các vị đã đến tham dự”.
Diệp Vân Long nói trên sân khấu, chủ yếu đều là những lời khách sáo. Bên khán đài của nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nói chuyện rất sôi nổi. Khi Lí Thanh Du nghe thấy Hoa Vô Đạo không cho Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau, đồng thời đã giao ước với nhau việc giành giật ngôi đầu bảng trong hội võ bốn gia tộc, vẻ mặt của cô ta ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
“Bố cậu yêu cầu cậu ta phải chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc?”
Hoa Lộng Ảnh không biết Lí Thanh Du có ý gì nhưng vẫn gật đầu.