Chương
“Này, cậu có tư cách gì mà nói tôi. Không phải bản thân cậu cũng chỉ có tu vi võ sư thôi hay sao?”
Trên bãi biển phía Nam, nhiều thế hệ trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đang bàn tán sôi nổi, sân đấu rung chuyển.
Lăng Uyên Thần Kiếm là thần kiếm của Hoa Hạ, nó nổi tiếng không kém gì Hiên Viên Kiếm được lưu truyền từ xa xưa, nhưng Hiên Viên Kiếm quá mù mịt, chưa bao giờ thực sự xuất hiện trên thế giới. Chỉ có Lăng Uyên Thần Kiếm là thanh kiếm đã được tứ đại gia tộc phát hiện trên bãi biển phía Nam trong hội võ bốn gia tộc hơn năm mươi năm trước.
Bốn gia chủ muốn đem Lăng Uyên Thần Kiếm đi, nhưng không ai có thể rút ra được, càng đừng nói là sử dụng nó.
Để bảo vệ Lăng Uyên Thần Kiếm, bốn gia chủ chỉ còn cách xây một trụ đá xung quanh và che chắn thật kín đáo để che giấu tai mắt người đời.
Lăng Uyên Thần Kiếm tuy là thần khí được giới võ thuật Hoa Hạ truyền tụng nhưng rất ít người được nhìn thấy, cũng không ai có thể nghĩ rằng ngày nay lại thực sự nhìn thấy diện mạo của nó.
Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du chạm nhau, họ dán chặt vào Lăng Uyên Thần Kiếm, Lí Thanh Du không khỏi thở dài: “Đó là Lăng Uyên Thần Kiếm, quả nhiên là một thần khí, không hổ danh là thần khí tối thượng như trong tuyền thuyết”.
“Thu Ly kiếm” trong tay cô ta đã là một trong những thanh kiếm nổi tiếng ở thời chiến, đó là một lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể sánh ngang với kitetsu của Đông Anh quốc.
Nhưng cô ta có thể cảm thấy thanh Thu Ly kiếm lúc này đang khẽ rung lên, giống như đang chịu sự áp chế mạnh mẽ nào đó, gần như kiểu thần phục.
Đây chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, không hổ danh là thanh kiếm đế vương. Lăng Uyên vừa xuất hiện, vạn kiếm liền thần phục.
Diệp Tinh nhìn chằm chằm Lăng Uyên Thần Kiếm, trong mắt hiện lên ánh nhìn rực lửa.
Ngày hôm qua, Diệp Vân Long từng nói với cậu ta rằng bốn gia tộc đã bàn bạc sẽ thông báo cho mọi người biết về Lăng Uyên Thần Kiếm trong hội võ bốn gia tộc, nếu ai có thể rút ra Lăng Uyên Thần Kiếm, thì người đó sẽ là đế vương tương lai của thế giới, là người thực sự mạnh nhất!
Mặc dù không giỏi sử dụng kiếm, nhưng rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra chính là mục tiêu lớn nhất của cậu ta. Một khi có thể rút ra đồng nghĩa với việc cậu ta sắp trở thành người mạnh nhất thế giới.
Phải biết rằng cho dù mạnh như Diệp Vân Long, mười tám năm trước cũng không thể lay chuyển được Lăng Uyên Thần Kiếm. Nếu cậu ta rút được nó ra, rồi cho cậu ta thêm chút thời gian, với sự trợ giúp của Lăng Uyên Thần Kiếm thì cậu ta sẽ vượt qua yêu nghiệt Diệp Lăng Thiên là người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay cũng không phải là chuyện không thể.
Không phải chỉ có Diệp Tinh, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết và cả Hoa Lộng Ảnh cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ cần bọn họ có thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra và trở thành tân chủ nhân của thanh kiếm này, thế giới rộng lớn như vậy, họ có thể mặc sức rong ruổi bất cứ nơi đâu!
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng Diệp Thiên lại cụt hứng, chỉ tự mình rót trà uống, vẻ như không có hứng thú với việc này.
“Diệp tiền bối!”
Sau khi Diệp Vân Long thông báo, một bóng người đột nhiên tiến lên một bước, mọi người quay đầu lại nhìn, họ nhận ra người bước tới chính là Lục Thiên Anh của phái Điểm Thương trong “Tam Anh Tứ Mỹ”, người chỉ đứng sau kiếm thủ trẻ tuổi Lí Thanh Du.
Anh ta chắp tay với Diệp Vân Long, lớn tiếng nói: “Diệp tiền bối, vừa rồi ông đã nói là ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra thì người đó chính là chủ nhân của thanh kiếm, có nghĩa là bất kỳ ai trong số chúng tôi cũng đều có thể thử phải không?”
Diệp Long liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu: “Không sai!”