Chương
Đối mặt với những ánh mắt sửng sốt của mọi người, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn bình thản, không có phản ứng gì nhiều.
Cậu nắm chắc Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, hai ngón tay lướt nhẹ và nhanh lên mặt kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.
Cảm nhận được sự sắc lạnh của thanh kiếm, cậu từ từ gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
“Kiếm tốt!”.
Chỉ là vừa rồi nắm Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, cậu có thể cảm nhận rõ rệt sự tinh nhuệ trên thanh kiếm đó, tuy cậu không có mấy hứng thú với binh khí sắc nhọn, nhưng thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này là binh khí mạnh mẽ tinh nhuệ nhất mà cậu thấy từ ngày cậu xuất đạo đến nay.
Không chỉ vậy, bên trong Lăng Uyên Thần Kiếm, cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nếu có thể kiểm soát được nó, chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh, bước vào cảnh giới mạnh nhất thời nay.
“Anh Thiên!”.
Hoa Lộng Ảnh đi nhanh đến, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Thiên.
“Lăng Uyên Thần Kiếm nhận anh làm chủ nhân rồi, nó là thần vật thời nay, có sự hỗ trợ của nó, biết đâu có thể lấy lại được tu vi cho anh, giải quyết nỗi buồn chán vì không thể luyện võ của anh!”.
Diệp Thiên bị rút võ mạch, không thể dùng võ công được nữa, đây là nỗi lo lắng nhất của cô ấy, bây giờ Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động nhận chủ, đây dù sao là binh khí thượng cổ, mang thần lực khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thiên có thể có được nó, sau này chắc chắn sẽ nhận được lợi ích rất lớn.
“Hỗ trợ?”.
Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, biểu cảm không xao động.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên dùng tay ném một cái, Lăng Uyên Thần Kiếm bay vụt qua rồi cắm xuống đất, chỉ lộ chuôi kiếm.
“Anh Thiên, anh vừa làm gì vậy?”.
Hoa Lộng Ảnh thấy vậy, biểu cảm đột nhiên thay đổi, kinh ngạc thốt lên.
Những người còn lại cũng không thể hiểu nổi, ánh mắt tỏ vẻ kỳ lạ.
Thần vật như Lăng Uyên Thần Kiếm, nếu ai có được thì đó là một niềm may mắn lớn, đến người ở cấp độ như Diệp Vân Long cũng vô cùng muốn có được nó.
Vậy mà Diệp Thiên lại ném như ném rác vậy, ném luôn thanh Lăng Uyên Thần Kiếm sang một bên, tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
Diệp Thiên đứng thẳng người, mỉm cười trả lời Hoa Lộng Ảnh.
“Lộng Ảnh, tuy Lăng Uyên Thần Kiếm rất mạnh nhưng anh không cần nó!”.
“Sức mạnh thật sự không cần bất kỳ binh khí nào hỗ trợ hết, nếu nói thì anh chính là binh khí sắc nhọn mạnh nhất ngày nay!”.
Ánh mắt cậu sáng rực, nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó bước ra một bước.
“Lộng Ảnh, anh đã hứa với bố em, sẽ giành phần thắng trong hội võ bốn gia tộc lần này, em cứ chờ đi nhé!”.
Cậu nói dứt, chuẩn bị lên tiếng để các cao thủ lớp trẻ của bốn gia tộc lên võ đài, thì đúng lúc này, ánh mắt cậu đột nhiên chững lại, cậu dừng bước.
Mặt biển phía xa đang cuộn trào sóng dữ, giống như những con sóng thần nhỏ đang tức giận vỗ vào bờ biển.