Chương
“Phụt!”
Sức mạnh đó làm chấn động nội tạng của ông ta, ông ta phun ra máu tươi, trong đó lẫn cả một ít nội tạng bị vỡ nát.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi lại thì một cánh tay đã chìa ra, bóp lấy cổ tay còn lại của ông ta.
“Ông là người đầu tiên!”
Chỉ nghe thấy tiếng Diệp Thiên nói khẽ, sau đó một chưởng nhẹ bẫng đặt lên trên ngực ông ta.
Đôi mắt của người đàn ông đeo găng tay kim loại nhanh chóng mờ đi, các dấu hiệu sống của ông ta cũng biến mất hoàn toàn.
Một chưởng của Diệp Thiên đã làm ông ta tan nát hết nội tạng, một siêu phàm phàm phẩm ngã xuống, sự việc trước sau xảy ra chỉ bằng một cái nháy mắt.
Nhìn thấy xác của cao thủ siêu phàm từ trên trời rơi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người trên bãi biển đều rúng động, biểu cảm không thể tin nổi.
Phần lớn bọn họ đều chỉ nghe đồn về sức mạnh khủng khiếp của Diệp Lăng Thiên chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng hôm nay Diệp Thiên đã giết chết một người thuộc cảnh giới siêu phàm trong vòng mấy chục giây, thị giác bị đả kích như vậy thật sự là chưa từng có đối với họ.
Mấy người Diệp Vân Long, Diệp Sơn nhìn nhau, nét mặt của họ lần nữa lại chấn động.
Họ ở cùng cảnh giới với người đàn ông đeo găng tay kim loại, mà đối phương thì bị giết như đứa trẻ trong tay Diệp Thiên, điều này có nghĩa là việc Diệp Thiên giết họ chẳng qua cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
“Ai là người tiếp theo?”
Diệp Thiên giết chết một người, ánh mắt lãnh đạm quét qua những người khác.
“Khốn kiếp!”
Ba người thuộc cảnh giới siêu phàm còn lại của Chiến Thần Điện đều giận dữ hét lên. Tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cùng nhau lao về phía Diệp Thiên.
Ba bóng người vọt qua không trung vây quanh Diệp Thiên, trong đó, người cầm thương đã bị Diệp Thiên đánh trúng trước đó có hơi thở yếu ớt hơn hai người, hai người còn lại ra tay trước.
“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”
Đôi tay người đàn ông tóc vàng ngưng tụ dấu tay trong một tư thế rất kỳ lạ, rồi đẩy về phía trước.
Một dấu tay khổng lồ từ trên bầu trời phóng tới, rộng đến hơn mười thước, dường như có một luồng văn Phạn của Phật môn đang lơ lửng trên không trung.
“Độc Đồng Chi Quang!”
Về phần người đàn ông trầm lặng nhất có con ngươi đen, trong mắt ông ta hiện lên một tia sáng đen, xen lẫn mùi tanh màu xanh lục, lao thẳng về phía Diệp Thiên.
“Đoạn Không Kích!”
Người đàn ông có cây trường thương đột nhiên bùng nổ chân khí, một trận gió mạnh phá vỡ không khí chỉ vào lông mày Diệp Thiên.
Ngay khi cả ba cùng xông lên, họ đều sử dụng những chiêu thức giết chóc mạnh nhất của mình!
Ba luồng công kích ập đến, Diệp Thiên không hề động đậy, khi ba luồng công kích đánh tới vị trí quan trọng của cậu thì cậu chợt khẽ hô lên một tiếng.
“Phá!”
Ngay lúc kề cận với Diệp Thiên thì ba luồng công kích lần lượt tan vỡ, giống như bị một bức tường khí vô hình ngăn lại, hoàn toàn cô lập Diệp Thiên trong một không gian khác.