Chương
Tay trái Diệp Thiên giữ cung, tay phải kéo ngọn lửa để dây cung kéo căng, ngọn lửa tạo thành một mũi tên bay xuất hiện nơi đầu cây cung.
“Long Diệm Truy Hồn Tiễn!”
Cùng với tiếng hô của Diệp Thiên, cậu thả tay phải, cây cung bật mạnh, ngọn lửa rời cây cung lao thẳng vào không trung.
Mọi người nhìn thấy ngọn lửa bay bật ra giống như tia sáng vọt qua khe cửa biến mất nơi đường biển phía xa như đang đuổi theo thứ gì đó.
Cách đó hàng kilomet, Alis đang bay đi với tốc độ như điện xẹt, để lại những vệt nước dài trên mặt biển.
“Tên khốn Diệp Lăng Thiên dám khiến mình hao tổn tu vi, may mà thi triển ảo ảnh lôi đình mới có thể thoát được cú đấm của nó!”
“Đợi mình về dưỡng thương rồi nhất định sẽ triệu tập người tới Hoa Hạ vây giết!”
Đúng lúc này, biểu cảm của ông ta bỗng thay đổi, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức cực nóng đao lao tới và sắp chạm vào lưng mình.
“Cái gì?”
Ông ta kinh hãi với vẻ khó hiểu, chỉ kịp quay đầu lại thì thấy một mũi tên lửa đang lao vun vút trong không khí lao vào lồng ngực ông ta rồi bay xuyên qua.
Alis với biệt hiệu Lôi Điện Pháp Vương đanh mắt, ngọn lửa bùng lên trong người ông ta rồi lan ra khắp cơ thể tạo thành một ngọn đuốc.
Trên mặt biển, một ngọn lửa lớn đang cháy rừng rực, không hề có tiếng kêu thảm, không hề có tiếng kêu đau đớn, có chăng chỉ có sự im lặng đến quỷ dị và cuối cùng ngọn lửa đó hóa thành khói xanh tan ra trong không trung.
Bốn vị siêu phàm phàm phẩm, bốn vị siêu phàm lương phẩm, một vị siêu phàm thượng phẩm, hai vị siêu phàm á thần.
Tất cả đều bị tiêu diệt.
Trên đường chân trời, ngọn lửa bùng cháy. Những người bên bờ biển không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiên chân đạp sóng, cây cung lửa trên tay dần tắt. Cậu bước một chân quay về bờ biển và đứng cạnh Hoa Lộng Ảnh.
“Anh Diệp Thiên!”
Hoa Lộng Ảnh chủ động bước tới ôm cánh tay Diệp Thiên. Nhìn hai vết thương nơi ngực cậu đôi mắt cô khẽ dao động, bàn tay ngọc ngà khẽ lướt qua nơi đó.
Trận đấu hôm nay của Diệp Thiên đã khiến cô quá kinh động. Sự bá đạo tuyệt thế của cậu với uy lực cực mạnh quét sạch mấy kẻ siêu phàm đã khắc sâu trong tâm trí cô không thể nào xóa đi được.
Một người kiêu ngạo như cô lúc này bỗng cảm thấy tim đập thình thịch. Cô không nhịn được bèn kiễng chân hôn vào má Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ cười, vuốt tóc cô.
“Chí nguyện từng lập ra, giờ anh đã làm được rồi!”
Hoa Lộng Ảnh gật đầu. Diệp Thiên từng nói muốn trở thành vua của thế hệ trẻ. Bây giờ, cậu không chỉ là vua của thế hệ trẻ mà ngay cả các cao thủ thuộc thế hệ trước cùng đều bị giẫm dưới chân cả. Đến cả tổ chức cấp thế giới như viện trọng tài hay Chiến Thần Điện còn bị cậu quét sạch nữa là.
Một người đàn ông như vậy mới thực sự là một người đầu đội trời chân đạp đất.