Chương
Nói xong, ông ta mặc kệ biểu cảm của người đàn ông kia, chỉ sải bước đi ra khỏi đình viện.
Người đàn ông mặc đồ quân nhân nhìn theo bóng hình rời đi và ngẫm nghĩ.
“Chuyện lớn sao?”
Ông ta cảm thấy tò mò. Ở nhà họ Giang, ông cụ mặc đạo bào là một sự tồn tại đặc biệt nhất, trừ khi nhà họ Giang có chuyện gì đó liên quan đến sống chết, nếu không sẽ không tìm ông ta. Hôm nay, đứa cháu mạnh nhất lại mời ông cụ đạo bào xuất quan sao?
“Ông Cận!”
Ông cụ mặc đạo bào bước tới bên ngoài viện thì Giang Vân Thiển đã vội vàng đi tới cúi người hành lễ vô cùng tôn kính.
Ông cụ cũng gật đầu lại, sau đó đi tới trước mặt đứa trẻ hay gây sự Giang Vân Thâm và chau mày.
“Ở thủ đô này người dám động nhà họ Giang, lẽ nào là nhà họ Diệp hoặc họ Hoa sao?”
Ông ta nhìn Giang Vân Thâm bằng đôi mắt điềm tĩnh.
“Là một thanh niên không có tên tuổi gì. Nghe nói là một cao thủ võ thuật. Tôi lo rằng những người khác của nhà họ Giang khó làm được nên hi vọng ông ra tay, dù sao thì điều này cũng liên quan tới thể diện của nhà họ Giang!”
Ông cụ tỏ ra trầm ngâm sau đó gật đầu.
“Được, tôi đi cùng cậu!”
“Nghỉ ngơi đã hơn bốn chục năm. Cái ông già như tôi cũng đến lúc ra ngoài xem thế nào rồi!”
Đôi mắt ông ta sâu thăm thẳm nhìn về hướng xa và thầm cảm thán: “Chỉ là không biết, võ lâm sau hơn bốn chục năm thì có ai còn tới tới Cận Vô Trần này không?”
Trong thiền viện chùa Cửu Long, Trần Minh Kiều không ngừng khuyên nhủ Liễu Linh Lung, hi vọng cô ta mau rời đi vì sợ nhà họ Giang tìm tới báo thù sẽ khiến bọn họ bị liên lụy.
Liễu Linh Lung thì nói chuyện này là do cô ta gây ra nên không chịu đi, muốn ở lại chịu trách nhiệm khiến Trần Minh Kiều cảm thấy sốt ruột.
Diệp Thiên và Thi Tố Vân thì biểu cảm vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng khiến cô ta không thể hiểu được.
“Cô Tú Vân, hay là cô và Diệp Thiên mau đi đi!”
Liễu Linh Lung mím môi, mặc dù Diệp Thiên vứt Giang Vân Thâm xuống Tây Sơn nhưng cô ta không hề cho rằng Diệp Thiên là người xấu. Cô ta không muốn hai mẹ con họ bị nhà họ Giang báo thù.
Thi Tú Vân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng giải thích thì bên ngoài cửa vọng tới giọng nói chứa đầy sát khí.
“Động vào người nhà họ Giang mà dám bỏ đi sao, đi nổi không?”
Vừa dứt lời, một người thanh niên đứng ngạo nghễ xuất hiện trong sân, đó chính là Giang Vân Thiển của nhà họ Giang.
Cậu ta quét mắt nhìn, và rồi dừng lại trước Diệp Thiên.
“Em trai tôi bị vứt xuống Tây Sơn, là do cậu làm phải không?”
Diệp Thiên khẽ ngước mặt với vẻ mặt tùy ý.
“Nhà họ Giang các người cũng thú vị đấy, nửa tiếng trước một người vừa bị tôi vứt xuống núi giờ lại có thêm người nữa tới nhanh như vậy!”
Giang Vân Thiển với đôi mắt đầy sát khí khẽ dao động. Diệp Thiên trông vô cùng xa lạ. Cậu ta có thể khẳng định là chưa từng gặp bao giờ. Nếu như đối diện với mấy cậu ấm nhánh chính của các hào môn kia thì cậu ta còn kiêng dè vài phần, nói vài câu khách sáo, thế nhưng đối với một tên nhóc xa lạ thì cậu ta chẳng có gì phải do dự cả.