Chương
Thông thường mà nói, cảnh giới siêu phàm đều là nội kình chuyển hóa thành chân khí thuần khiết nhất, nhưng mà cậu tu luyện ngay từ đầu lại là cơ thể tự sản sinh ra chân nguyên mộc mạc mạnh nhất.
Chân nguyên tuy mạnh, nhưng chỉ có thể chống đỡ được sức mạnh của cậu, còn muốn tinh thần cũng được thăng hoa, thì phải mượn một chút thiên tài địa bảo.
Cho nên cậu muốn bắt tay vào tu luyện sức mạnh tinh thần, là vì cậu biết điều kiện cần của siêu phàm thần phẩm của cảnh giới siêu phàm.
Cái mà siêu phàm thần phẩm cần không phải là cảnh giới sức mạnh, mà là cảnh giới tinh thần.
Muốn đạt đến siêu phàm thần phẩm, ngoài việc có được chân nguyên mạnh tương đương, thì quan trọng nhất là sức mạnh tinh thần phải có một bước nhảy vọt chất lượng.
Cái gọi là sức mạnh tinh thần, cũng chính là thần niệm mà người ta hay nói tới, một khi thần niệm đạt đến cảnh giới tương đương, thì chỉ trong một ý niệm, là có thể di chuyển tức thời hàng nghìn mét, thao túng mọi vật, còn có thể tạo thành đòn tấn công vô hình, sát thương thần chí của đối thủ.
Trước đây gặp một số người tu luyện, mặc dù cũng có một trình độ tấn công tinh thần nhất định, nhưng chẳng qua chỉ là ngoài da, cao thủ sức mạnh tinh thần thật sự, búng tay một cái là có thể dời núi lấp biển, trấn áp thế giới.
Mặc dù cậu là một võ giả, nhưng sức mạnh tinh thần cũng phải đạt đến đỉnh cao, chỉ khi ba loại sức mạnh cơ bắp, chân nguyên, tinh thần cùng đạt đến đỉnh cao, hợp hai thành một, mới thực sự là mạnh nhất.
Theo như Diệp Thiên được biết, cảnh giới tu luyện sức mạnh tinh thần được chia thành năm cảnh giới lớn là Khai thần, Quy thần, Phá thần, Tụ thần, Xuất khiếu.
Khai thần, chính là bắt đầu sức mạnh tinh thần, bước này coi như dần dần bước chân vào ngưỡng cửa của người tu luyện sức mạnh tinh thần.
Còn Quy thần, chính là để sức mạnh tinh thần trở nên thuần khiết, tích tụ và nuôi dưỡng đến trạng thái sung mãn, thần chí kiên cố ổn định, có thể điều khiển một chút sức mạnh tinh thần hỗ trợ thể xác.
Đến cảnh giới Phá thần, tức là sức mạnh tinh thần đã phá vỡ trở ngại, chính thức có thể bộc phát ra ngoài, tấn công kẻ dịch, sát thương vô hình.
Tụ thần là thăng hoa của cảnh giới Phá thần, thể hiện sức mạnh tinh thần đã thuần khiết, trong một ý niệm có thể dời núi lấp biển.
Còn Xuất khiếu, cũng chính là linh hồn xuất khiếu, có thể khiến linh hồn thoát khỏi thể xác, tự do hoạt động, đây là cảnh giới mạnh nhất của một người tu luyện sức mạnh tinh thần, huyền diệu khó giải thích.
Còn có cảnh giới cao hơn không thì Diệp Thiên chưa biết.
Hiện giờ, tu vi sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đã đạt đến Quy thần, muốn tiến thêm một bước, cần phải có sự hỗ trợ tương duyên nhất định.
“Xem ra, muốn bước vào cảnh giới Phá thần, cần phải ra ngoài kia xem sao!”.
Trong phòng học, Diệp Thiên đặt tay lên cằm suy tư.
Khi cậu vẫn đang xuất thần thì tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu giờ học đã kết thúc.
“Diệp Thiên, cổng trường mới mở một quán bi da, còn có người chơi cùng cực kỳ siêu, nghe nói phải là người có thân phận mới được vào, có tiền chưa chắc đã vào được, cậu là cậu ấm nhà họ Diệp, hôm nay dẫn bọn tôi đi một chuyến được không?”.
Ba người Tề Văn Long và Lí Phong mấy hôm không thấy Diệp Thiên, vừa tan học đã lập tức xúm lại, vẻ rất mong chờ.
“Quán bi da? Bây giờ đến cả bi da cũng làm cao thế à?”.
Lúc mới biết cậu là anh trai ruột của Diệp Tinh, là cậu ấm nhà họ Diệp, ba người Tề Văn Long hơi có phần xa cách với cậu, nhưng thời gian trôi đi, quan hệ của bốn người lại như trước, không còn khoảng cách.
Nghĩ đến hôm nay Hoa Lộng Ảnh vừa hay có việc về nhà họ Hoa, không ở trường, cậu liền gật đầu.
“Được, qua đó xem sao!”.