Chương
Cậu quay đầu lại, nhìn về phía bàn bi da sang trọng nhất ở đây.
Ở bên đó, một bóng hình yểu điệu xinh đẹp đang đứng nói chuyện gì đó với một người phụ nữ xinh xắn thuần khiết, ánh mắt của các nam nhân xung quanh đều tập trung về phía cô ta.
Chính là Tiếu Văn Nguyệt đã lâu không liên lạc!
“Tiếu Văn Nguyệt?”.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cảm thấy có chút bất ngờ.
Từ lần trước cậu rời khỏi Lư Thành, đi cùng Cố Giai Lệ đến tỉnh Vân, sau đó cậu đã đến Nam Long Nhận đảm nhiệm chức tổng giáo quan, ở đó một tháng rồi lên thẳng thủ đô. Mặc dù cậu biết Tiếu Văn Nguyệt cũng học ở Đại học Thủ Đô nhưng lại chưa từng cố ý đi tìm, đến nay vẫn chưa gặp mặt.
Tính ra, từ lần trước cậu gặp Tiếu Văn Nguyệt đến nay đã được hai tháng, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Cậu chỉ liếc nhìn Tiếu Văn Nguyệt sau đó dời mắt đi, không định tới chào hỏi.
Mặc dù quan hệ giữa cậu và Tiếu Văn Nguyệt không còn gượng gạo như trước, nhưng suy cho cùng hai người chỉ tính là quen biết. Tuy rằng cậu đã giúp Tiếu Văn Nguyệt rất nhiều, thời gian ở cùng cô ta cũng không ngắn, nhưng giữa hai người vẫn hơi nhạt nhẽo, không tính là bạn, cũng không tính là người yêu.
Đặc biệt là nhìn thấy xung quanh Tiếu Văn Nguyệt có vẻ toàn là bạn bè thân thuộc, cậu cũng không muốn đến đó phá hỏng không khí, chỉ ngồi yên tại chỗ.
“Ôi, hình như tôi nhìn thấy hoa khôi Tiếu Văn Nguyệt rồi!”.
Tề Văn Long vừa mới đánh một gậy vào lỗ đột nhiên kêu lên kinh ngạc, vỗ vai Vương Triều Hải ở bên cạnh.
“Thế à? Ở đâu?”.
Vừa nghe đến hoa khôi, Vương Triều Hải và Lí Phong lập tức nổi hứng thú, cặp mắt mê gái lia nhanh không ngừng.
“Bên đó!”.
Tề Văn Long chỉ về phía bàn VIP ở chính giữa, hai người lập tức ngước mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy Tiếu Văn Nguyệt nổi bật nhất trong “rừng hoa”.
Tiếu Văn Nguyệt mặc quần áo màu xanh da trời, dù mang giày đế bằng, nhưng khí chất cao quý vốn có lại không thể che giấu. Một ánh mắt một nụ cười đều mang thần thái con gái gia đình danh giá, da trắng môi đỏ, trang điểm giản dị.
Ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt là một cô gái nhan sắc không tầm thường, tuy không đến đẳng cấp như Tiếu Văn Nguyệt, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp trăm người mới có một. Trông cô ta có vẻ rất thân thiết với Tiếu Văn Nguyệt, đang đứng chung trò chuyện sôi nổi.
Cách không xa hai người là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang cầm gậy đánh bi-a trong tay, phong cách nổi bật, gương mặt tuấn tú.
Cậu ta tùy tiện đánh một gậy, liên tục có ba trái banh vào lỗ, xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô của các cô gái. Không ít người liếc mắt đưa tình, đôi mắt long lanh, chỉ mong cậu ta nhìn qua phía này.
Đôi mắt của cô gái ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt cũng sáng lấp lánh, rất có tình ý. Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dường như không có dao động gì nhiều.
Người đàn ông kia đứng dậy, đưa mắt nhìn Tiếu Văn Nguyệt, trong ánh mắt chứa đựng sự mến mộ, rõ ràng là một trong những người cảm mến cô ta.
Những người đàn ông khác ở xung quanh đều trở nên mờ nhạt so với cậu ta, thua đến mấy cấp bậc, cả phòng bi-a nghiễm nhiên xem cậu ta là trung tâm.
“Người đàn ông kia là ai? Khoe mẽ đến vậy, có vẻ rất được người khác chú ý!”.
Vương Triều Hải đẩy kính mắt lên, có chút chế giễu nói.