Chương
“Nghe nói trước đó Ám Bộ đã động viên, tiến hành chế tài và lệnh cấm với hắn, hiện giờ xem ra, có vẻ như hắn ta không hề để tâm đến lời cảnh cáo của Ám Bộ!”
Người ngồi cuối cùng tay cầm quả cầu âm dương, nhẹ nhàng chuyển động, giữa hàng lông mày không giận tự uy, cũng là ngữ khí căm giận.
“Với Diệp Lăng Thiên này, những chuyện hắn làm đã đều vượt quá quy tắc!”
“Mặc dù quốc gia rất coi trọng cao thủ võ lâm chí cường, nhưng bất kỳ sự tồn tại nào cũng không nên vượt lên trên pháp luật!”
“Hôm nay hắn dám đả thương sĩ quan quân đội, liệu có phải ngày mai dám đã thương cả đại tướng g không? Chúng ta nhất định phải trừng trị nghiêm không tha loại kiêu căng ngạo mạn như vậy, cho dù không thể khiến hắn trả giá bằng máu thì chí ít cũng phải để cho hắn biết rõ, đất nước này không phải là nơi hắn ta muốn làm gì thì làm!”
Nhìn thấy mấy vị chiến hữu đều xúc động phẫn nộ, đều là những lời muốn thảo phạt Diệp Thiên, trong lòng Giang Hải Thiên liền sinh ra hào khí.
“Các vị, cảm ơn các vị đã nguyện ý vì nhà họ Giang tôi mà đến. Nếu sau này có bất kì chỗ nào cần nhà họ Giang giúp đỡ, xin các vị cứ lên tiếng!”
Ông ta còn đang định nói thêm vài câu, nhưng ở cửa lại xuất hiện một bóng người, chính là Giang Vũ Dân.
Giang Vũ Dân bước nhanh vài bước, nói nhỏ vào tai Giang Hải Thiên bên cạnh mấy câu, sắc mặt của Giang Hải Thiên lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“Thật sao? Tốt quá rồi!”
Ông ta liếc mắt nhìn, nhìn về phía năm vị tướng nổi tiếng kia, chắp tay hành lễ, giọng nói tựa như cầu vồng.
“Các chiến hữu, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, lần này, tất cả đều dựa vào các anh em rồi!”
Năm người bọn họ cũng lập tức chào đáp lễ, trên mặt người nào người nấy đều ẩn hàm sát khí, một vị cao thủ chí cường trong giới võ đạo, bọn họ đơn độc đối đầu, đều phải kiêng dè ba phần, nhưng hiện giờ là mọi người cùng nhau liên thủ, còn có ba vị bí thư tỉnh, dưới áp lực như vậy, trừ phi là người đứng đầu Hoa Hạ đích thân tới, bằng không, cho dù võ công của Diệp Thiên có mạnh đến đâu, thì hắn cũng chỉ đành phải cúi đầu trước sức mạnh của quốc gia.
Chuyện của nhà họ Giang, Diệp Thiên chẳng để ý quá nhiều, cậu và Hoa Lộng Ảnh bước ra khỏi nhà ăn, đi thẳng đến hội chợ phía bắc thủ đô.
Nơi này đông người chen chúc, vô cùng huyên náo, phố xá sầm uất, môi trường vô cùng phức tạp.
Nhưng Hoa Lộng Ảnh lại không thèm để ý chút nào, cô đi theo sau Diệp Thiên, ở các quầy hàng chọn đông chọn tây, vô cùng vui vẻ, chỉ bởi vì nơi này là nơi mà các cô gái thường đến lúc nhỏ.
Tiếng rao bán của người bán kẹo hồ lô từ phía trước truyền đến, trái tim của Hoa Lộng Ảnh khẽ động, đang định kéo Diệp Thiên đi về phía trước, lại thấy Diệp Thiên đứng bất động không chút nhúc nhích, mắt đang nhìn chăm chú về phía cuối chợ.
Cô nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên, chỉ nhìn thấy một đạo sĩ cao to, tay cầm một cây phất trần, đang chậm rãi bước tới.
Người này mặc một chiếc áo choàng trắng, sạch sẽ, tao nhã, không dính bụi trần, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại trong chợ, giống như một giọt dầu rơi xuống nước, cho dù có khuấy động thế nào, người này vẫn nổi trên đó.
“Thật không ngờ, lại gặp được hắn ở nơi này!”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, khẽ giọng lẩm bẩm.
Người đạo sĩ tay cầm phất trần này, không phải ai khác, chính là vị đạo sĩ tập Thái Cực Quyền dưới gốc cây thông mà cậu đã tình cờ gặp được lúc đi ngang qua núi Võ Đang năm đó.
“Tiểu Ảnh đi thôi!”
Diệp Thiên lập tức giơ tay kéo Hoa Lộng Ảnh lại.
“Cùng anh lên đó, kính một ly rượu!”