Chương
Diệp Thiên không nhìn đến những người xung quanh, chỉ cười khinh bỉ.
“Anh còn chưa phải cậu ấm hạng nhất ở thủ đô này mà cũng dám ở đây tự báo tên họ với tôi?”.
Cậu đặt ly rượu xuống, cầm một miếng hoa quả lên, hoàn toàn không để tâm đến Lưu Hằng.
Những cậu ấm đỉnh cao ở đẳng cấp như Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu trước mặt cậu, chỉ một tên Lưu Hằng sao cậu phải để tâm?
Ánh mắt Lưu Hằng lập tức trở nên lạnh lùng.
“Cậu muốn chết phải không?”.
Cậu ta nheo mắt lại, lóe lên sự nguy hiểm. Nếu hôm nay không phải là buổi tiệc của nhà họ Giang, cậu ta không dám tùy ý gây chuyện, thì chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Thiên đã đủ để cậu ta đánh Diệp Thiên tàn phế.
Trong mắt Lưu Hằng ẩn chứa sát khí, những người bạn xung quanh cậu ta đều rục rịch đứng dậy. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tử Kỳ lập tức nheo mắt lại, bước ra chắn trước mặt Lưu Hằng.
“Anh Lưu, anh đừng tức giận!”.
“Đây là bạn của Tinh Tinh, ở tỉnh khác đến, không biết danh tiếng của anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ta!”.
Cô ta nâng ly rượu lên, khom lưng với Lưu Hằng.
“Anh Lưu, ly rượu này tôi nhận lỗi với anh thay cậu ta, anh đừng chấp nhất với cậu ta, không quan tâm tới cậu ta là được rồi”.
Cô ta nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lí Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, còn không mời anh Lưu một ly?”.
Mặc dù cô ta không ưa Diệp Thiên, nhưng là bạn cùng phòng của Lí Tinh Tinh, cùng ăn cùng ngủ, nhìn biểu hiện của Lí Tinh Tinh rõ ràng rất coi trọng Diệp Thiên, đương nhiên cô ta không thể ngồi yên không quan tâm.
Nếu để yên không quản, Diệp Thiên bùng nổ xung đột với Lưu Hằng thật, cô ta sợ Diệp Thiên sẽ bị những cậu ấm bản địa này đánh tàn phế.
Lưu Hằng nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Lí Tinh Tinh. Cậu ta không hề xem trọng Diệp Thiên, mục tiêu của cậu ta chỉ là Lí Tinh Tinh mà thôi. Nếu Lí Tinh Tinh hiểu quy tắc, đồng ý uống rượu nhận lỗi, cậu ta cũng không ngại tha cho Diệp Thiên.
Nhưng Lí Tinh Tinh lại không có phản ứng gì, ngược lại kéo Tiết Tử Kỳ lại.
“Tiểu Kỳ, cậu không cần nhận lỗi thay Diệp Thiên, phong cách làm việc của anh ta xưa nay đều như vậy!”.
Cô ta nói xong, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Hằng.
“Anh Lưu, anh và tôi cũng có quen biết, tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, nếu anh biết điều thì tốt nhất rời khỏi đây ngay đi!”.
“Đợi lát nữa anh ấy mà đánh nhau với anh thật, e rằng chuyện không đơn giản như vậy đâu!”.
Mặc dù Lưu Hằng có quyền thế không nhỏ, nhưng Lí Tinh Tinh đã tận mắt nhìn thấy uy lực vô địch áp đảo mọi người của Diệp Thiên. Chỉ một cậu ấm nho nhỏ của gia tộc hạng hai ở thủ đô hoàn toàn không thể so sánh với cậu.
Cô ta vừa nói như vậy, Tiết Tử Kỳ lập tức sửng sốt. Không chỉ có cô ta mà Lưu Hằng cũng ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.
Qua một lúc lâu, cậu ta bỗng bật cười.
“Được, được, Lí Tinh Tinh, cô cũng có bản lĩnh đấy!”.
“Cô tưởng cô được bầu làm hoa khôi Đại học Điện ảnh thì tự cho mình giỏi lắm sao? Ở trong mắt bọn tôi, loại người như cô cũng chỉ để trăm nghìn người cưỡi, dùng tiền là có thể đè cô xuống giường!”.
“Tôi để ý đến cô là vì tôi xem trọng cô, cô lại không biết tốt xấu, còn lên mặt với tôi vì thằng nhóc này sao?”.
Cậu ta nhếch miệng, nụ cười lạnh lẽo.