Chương
Khi cô ta cảm thấy khó hiểu về thân phận của Diệp Thiên thì Diệp Thiên chỉ búng tay với Âu Dương Đoạn Vân.
“Lui qua một bên, tôi còn chuyện cần phải xử lý!”
Âu Dương Đoạn Vân giống như nghe được mệnh lệnh, không dám chần chừ, lập tức bước qua một bên. Ngay trước cửa đại sảnh, có hai bóng hình xuất hiện.
Cả hai người đều mặc đồ quân đội, một người đàn ông trung niên, một người với cơ thể kiện tráng, trên vai đều mang hình cành olive một sao.
Hai vị trung tướng chính là hai bố con Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân.
Sự xuất hiện của người nhà họ Giang khiến cả hiện trường xao động. Hai bố con không thèm bận tâm tới người khác, chỉ đi tới trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, không ngờ cậu dám đến thật nhỉ!”
Diệp Thiên thản nhiên cười: “Sao tôi không dám chứ?”
Giang Vũ Dân bước tới một bước, giọng nói chấn động cả đại sảnh và nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
“Diệp Lăng Thiên, buổi tiệc này được thiết kế riêng cho cậu đấy!”
“Cậu ỷ mạnh khiến hai thằng con tôi bị thương nặng. Hôm nay, trước mặt tầng lớp quyền quý của thủ đô, nhà họ Giang tôi phải đòi lại công bằng từ kẻ cuồng ngạo như cậu!”
“Bắt cậu phải đền tội xin lỗi nhà họ Giang trước mặt những vị khách này!”
Nhà họ Giang cuối cùng cũng đã làm khó rồi.
Trong đại sảnh của buổi tiệc, giọng nói của trung tướng Giang Vũ Dân vang vọng khiến cho tất cả đám đông sững sờ.
“Cái gì?”
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên với biểu cảm kinh hãi.
Thông tin cả hai cậu ấm đời thứ ba của nhà họ Giang bị vứt xuống Tây Sơn và bị thương nặng đã được truyền khắp trong giới thượng lưu của thủ đô.
Trong vô số người có mặt ở đây, thậm chí là còn có cả những nhân vật quan trọng trong bốn nhà, nhưng dù là bất kỳ ai thì cũng chưa chắc dám ra tay với con cháu nhà họ Giang. Dù là Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức – những gia chủ như vậy thì cũng không đủ sức mà làm tới mức thành ra như thế.
Khi thông tin này được truyền đi, vô số người đều cảm thấy kinh hoàng, nhất là họ cảm thấy tò mò với thân phận của kẻ ra tay.
Thật không ngờ, người ra tay lại xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Giang, hơn nữa còn là một thanh niên lạ mặt.
Tiết Tử Kỳ ngồi bên cạnh đanh mặt, ngây ra như phỗng.
Cô ta cảm thấy Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng đã là đủ ngông cuồng lắm rồi nhưng cô ta thật không ngờ Diệp Thiên còn chính là người gây ra toàn bộ thương tích cho hai anh em nhà họ Giang.
Điều khiến cô ta hiếu kỳ hơn đó là nếu người bình thường mà khiến các cậu ấm nhà họ Giang bị thương thì có lẽ đã sớm chết không có đất chôn rồi. Vậy mà Diệp Thiên lại xuất hiện bình an vô sự trong buổi tiệc nhà họ Giang sau khi đã ra tay với hai anh em nhà này. Thực lực như vậy khiến cô ta không khỏi cảm phục.
Cô ta quay qua nhìn Lí Tinh Tinh, nhớ lại chuyện Tinh Tinh nói không có gì mà Diệp Thiên không làm được thì bỗng bừng tỉnh. Người có thể khiến cả nhà họ Giang đứng ra chống đối, trở thành kẻ địch của cả nhà họ Giang thì rõ ràng vị trí của Diệp Thiên đã vượt qua cả sức tưởng tượng của bọn họ.
“Diệp Lăng Thiên! Cái tên này sao có cảm giác đã nghe qua ở đâu nhỉ?”
Vài người trong giới thượng lưu có mối quan hệ khá gần gũi với bốn gia tộc khẽ chau mày.
“Diệp Lăng Thiên?”
Đột nhiên, một người thanh niên kêu lên.