Chương
“Tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, hơn nữa còn có quan hệ nên những điều này chúng tôi đều đã thăm dò cả rồi!’
“Nếu không hôm nay chúng tôi đã không tìm tới cậu trước bao nhiêu quan khách của thủ đô như thế này”.
Ông ta nói xong bèn lôi ra một tờ giấy dài với nhằng nhịt những con chữ như muốn thuật lại những thông tin trên đó.
“Cậu là cao thủ khác hay chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?”
Những người bên ngoài đều xôn xao, khi nghe thấy cái tên Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có vài người trong giới thương nhân giàu có bỗng kịp phản ứng lại.
“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là danh xưng cho mỗi tỉnh mỗi người, là Diệp tiên sinh kiêu hùng thống lĩnh toàn tỉnh sao?”
Những người khác mặc dù không hiểu rõ lắm về khái niệm này nhưng nghe thấy vậy thì cũng biến sắc.
“Phải rồi, tôi nghĩ ra rồi, bảo sao trông quen thế, tôi đã từng gặp cậu ta”.
“Hơn hai tháng trước, tại tỉnh Kiềm, Quý Thành, trong đám cưới con trai của nhà họ Phùng chính là cậu ta một mình xông vào đám cưới cướp cô dâu và còn đánh cho cậu con trai nhà họ Phùng trọng thương!”
“Cuối cùng nhà họ Phùng đã liên thủ với giới thượng lưu của tỉnh Kiềm nhưng cũng không làm gì được cậu ta, thậm chí còn bị ép phải xin lỗi, cậu ta chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, tuyệt đối không sai.”
Một thương nhân khác cũng kinh hãi kêu lên. Lời nói của ông ta khiến những người xung quanh thất sắc.
Mặc dù tỉnh có nền kinh tế đi sau các tỉnh khác nhưng Quý Thành thì lại là một nơi nổi tiếng, gia tộc số một ở Quý Thành là nhà họ Phùng cũng có không ít người biết tới.
Nếu bàn về thực lực thì nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm thì cũng giống như nhà họ Giang ở thủ đô vậy, họ đều có địa vị siêu nhiên.
Vậy mà một nhà họ Phùng mạnh như vậy lại bị Diệp Thiên làm loạn, còn bị ép phải xin lỗi, đích thân bị đánh thương, tổn thất nặng nề mà còn không dám ngồi xuống.
Lúc này, mọi người một lần nữa lại cảm nhận thấy sức mạnh và thân phận khủng khiếp của Diệp Thiên.
“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là tôi, vậy thì làm sao?”
Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu lấy một ly Coctail với vẻ thư giãn.
Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bỗng lên tiếng.
“Diệp tiên sinh!”
Ông ta nhìn Diệp Thiên, nhếch miệng lạnh lùng.
“Cậu ra uy ở tỉnh Kiềm, sở hữu võ đạo tuyệt thế đúng là xuất sắc, là người mạnh nhất trong lớp thanh niên!”
“Lúc đó nhà họ Phùng ở Quý Thành bị cậu chèn ép thì đó đúng là do cậu có năng lực, nhưng cậu đừng có tưởng là họ Giang cũng giống như nhà họ Phùng ở Quý Thành”.
“Võ đạo có quy tắc của võ đạo và quốc gia cũng có pháp luật và điều khoản của quốc gia. Cậu vô cớ khiến hai cháu của tôi bị thương khiến cả nửa đời sau của chúng phải ngồi xe lăn mà hôm nay nếu không trả giá hợp lý thì nhà họ Giang chúng tôi sẽ sống chết không đội trời chung với cậu!”
Nói xong, cánh cửa sau lưng mở ra, năm vị tướng đĩnh đạc, sừng sững liền xuất hiện.
Năm ông cụ mặc quân phục, ai cũng đều gắn cành olive trên vai. Trong đó có năm người mang một sao, còn người ở giữa thì có hai sao.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả đại sảnh trở nên sục sôi, từng ánh mắt như bị đóng băng, mọi người lần lượt nín thở.
Ba vị trung tướng, một vị thượng tướng. Sự bố trí như vậy nhìn đúng là dễ như bỡn.