Chương
“Tập đoàn Thịnh Đường của nhà họ Giang chúng tôi đã thông báo với ba trong mười doanh nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ, tiến hành chế tài kinh tế đối với Tập đoàn Diệp Thị các ông!”.
“Nếu các ông muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhà họ Giang chúng tôi chỉ cần một câu nói là đủ để khiến Tập đoàn Diệp Thị hoàn toàn không còn đường sống!”.
“Chỉ cần nhà họ Diệp các ông không can thiệp chuyện này, sau khi xong xuôi, chúng tôi sẽ gỡ bỏ phong tỏa cho Tập đoàn Diệp Thị!”.
Diệp Vân Long nghe thấy, ánh mắt trở nên lẫm liệt, khuôn mặt đã lộ vẻ không vui.
“Giang Vũ Dân, ông đang uy hiếp tôi?”.
Ông ta đứng lên, trong mắt dấy lên vẻ sắc lạnh.
“Ông tưởng ông là trung tướng thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Diệp Vân Long tôi? Diệp Thiên là con trai tôi, các người muốn làm khó nó, đã hỏi tôi và nhà họ Diệp chưa?”.
Gia chủ đứng dậy, những người còn lại của nhà họ Diệp cũng lần lượt đứng lên.
“Ông cụ Giang, chuyện này vốn dĩ là ân oán giữa các ông và Diệp tiên sinh, chúng tôi không nên can thiệp, nhưng Diệp tiên sinh tại trận chiến ở bờ biển phía Nam, một chọi mười một, bảo vệ cho tất cả bốn gia tộc chúng tôi được an toàn, đây là đại ân không thể quên được, hôm nay cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ đứng về phía nhà họ Diệp!”.
Âu Dương Chấn Đức cũng đứng phắt dậy.
Khoảnh khắc ông ta đứng lên, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo cũng đứng lên theo.
Bốn hào môn lớn, cùng lúc đều đứng về phía Diệp Thiên.
Cảnh tượng này khiến bọn Giang Hải Thiên, tướng Trần đều biến sắc, vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ bốn gia tộc lớn thế mà lại cùng đứng về phía Diệp Thiên.
Giang Hải Thiên đứng thẳng người, nhìn thấy cảnh này lập tức hừ nhẹ một tiếng.
“Bốn gia tộc lớn, các người đều muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhưng các người cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao?”.
“Quyết định thẩm phán cấp trên đưa xuống hiện đang trên đường đến đây, nếu các người muốn chống lại ý của nhà nước, vậy thì cứ việc chống lưng cho Diệp Lăng Thiên, đến lúc đó đứng trước mặt nhà nước, đừng nói là bốn gia tộc lớn gì cả, cho dù các người gộp lại cũng có thể bị xử sạch!”.
Bọn Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức đều lộ rõ vẻ lẫm liệt, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể không thừa nhận, những lời Giang Hải Thiên nói đều là sự thật.
Bốn gia tộc có mạnh đến đâu cũng đều phải dựa vào Hoa Hạ, một khi phía chính phủ và quân đội phát động, bọn họ cũng chỉ có thể rơi vào kiếp bụi trần của lịch sử.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Thiên là ân nhân của bọn họ, lúc này bọn họ cũng không thể lùi bước.
Các khách quý có mặt tại hiện trường đều lắc đầu, thầm trách bốn gia tộc không có lí trí, vì một Diệp Thiên mà khiến cả gia tộc phải chết theo, thực sự hết sức ngu ngốc.
Đúng lúc này, Diệp Thiên là nhân vật chính lại đột nhiên cười lên thành tiếng.
“Liên kết với nhau cùng đệ đơn lên chính phủ và quân đội tiến hành chế tài tôi, thì ra đây là thủ đoạn của nhà họ Giang các ông!”.
Cậu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường: “Xem ra, là tôi đã đánh giá nhà họ Giang các người quá cao rồi!”.
Cái gì mà thông báo lên phía trên để xét xử cậu, trục xuất cậu khỏi đất nước, cậu thực sự không hề thấy sợ.