Chương
“Thân là Tướng Diệp Long Nhận, có được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, cậu ấy sẽ không thua!”
Vương Hướng Hầu nghe vậy, chỉ gật đầu, ánh mắt mọi người cũng nhìn sang Diệp Thiên.
“Trận chiến này, rốt cuộc vẫn phải đánh thôi!”
Diệp Thiên nhẹ giọng thì thầm, sau đó bàn chân đạp xuống phóng thẳng lên trời, trần nhà làm bằng thủy tinh lập tức bị cậu phá vỡ từ chính giữa, hai bóng người một xanh một trắng, chắn ngang bầu trời, đứng đối diện nhau.
“Tinh Tinh, Diệp Thiên… Rốt cuộc anh ta là người thế nào?”
Ánh mắt Tiết Tử Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng xanh lam trên không trung, vẻ mặt cứng ngắc nói.
“Anh ấy là đế vương mạnh nhất thế giới đương thời!”
Giọng nói Lí Tinh Tinh sâu xa, cô ta biết, trận chiến ác liệt sắp sửa nổ ra rồi.
“Trận chiến này không thể không đánh sao?”
Diệp Thiên đút một tay vào túi, đứng giữa bầu trời đêm, khẽ hỏi Trương Chí Lăng.
“Không thể không đánh!”
Trương Chí Lăng chỉ lạnh nhạt đáp lại, tiếp đó, ông ta không hề chần chờ, nhẹ nhàng phất tay áo.
Chỉ mới vừa phất tay áo, luồng gió giữa đất trời đã bùng nổ, bầu trời đen chợt xuất hiện một vệt rộng hơn mười trượng, kéo dài cả mười mấy trượng giống như cái roi dài màu trắng đánh vào đầu Diệp Thiên.
“A!”
Diệp Thiên khẽ than một tiếng, đây là lần đầu tiên mà cậu không muốn chiến đấu.
Cậu không hề động đậy, vệt trắng kia đánh tới mà cơ thể cũng bất động, đợi vệt trắng rơi xuống đất.
“Ầm!”
Vệt trắng như roi đánh vào ngực Diệp Thiên, âm thanh vang dội, thân hình cậu như viên đạn, bay ra ngoài cả trăm mét, tạo thành một luồng sáng màu xanh trong đêm tối.
Bay ra ngoài cả trăm mét, cuối cùng Diệp Thiên cũng đừng lại, chỗ ngực áo sơ mi của cậu bị rách toạc, để lộ làn da rắn chắc cứng cáp lại trắng ngần, một dấu vết nông có thể thấy rõ rệt.
“Ồ?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt cứng đờ, phất trần trong tay khẽ điểm, quét ngang.
Một vòng sóng năng lượng chứa đựng chân khí mạnh mẽ tựa như ánh đao chém ngang qua, bổ xuống.
Diệp Thiên vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn ánh đao bổ thắng tới, vẫn như trước nhắm ngay chính giữa ngực.
Lập tức cậu thét lớn một tiếng, cả người lùi mạnh về sau, lại bị đánh bay ra hơn mười trượng.
Cậu ở giữa không trung, sau đó xoay người, nhẹ nhàng bước trên không, không khí dưới chân gợn sóng.
“Không hổ là chưởng môn Võ Đang, chiêu Trường Giang Tam Điệp Lãng hay lắm!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, tay phải kéo về, sức lực dồn vào nắm đấm, sức mạnh dao động mạnh mẽ khắp đất trời.
Trương Chí Lăng mặc áo bào, ánh mắt nghiêm túc, hai tay liên tục tạo kết ấn, phía trước xuất hiện bản đồ Thái Cực to lớn.
Bản đồ Thái Cực nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó sức mạnh xoay tròn càng tăng mạnh, hai cực âm dương đan xen hòa quyện lẫn nhau, nguyên khí đất trời đều bị hút vào.
Diệp Thiên làm tư thế tựa như muốn đánh quyền, mà Trương Chí Lăng cũng vung mạnh hai tay áo, đẩy bản đồ Thái Cực ra,