Chương
Trương Chí Lăng giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhớ tới sự bốc đồng khi này của mình định dùng thân hóa kiếm thì bỗng sợ hãi tới toát mồ hôi lạnh.
Nhớ tới lời dạy của đạo trưởng Vô Tướng nhiệm kỳ trước, ông ta bỗng cảm thấy ăn năn hối hận.
Một câu nói của lão tăng đã thức tỉnh Trương Chí Lăng, sau đó ông khẽ đạp chân quay người về phía Diệp Thiên.
“Người trẻ thành danh, vang khắp thiên hạ, không hổ danh là đế vương bất bại được Thiên Cơ Lâu phong tặng!”
“Diệp đế vương, lần đầu gặp mặt, lão tăng là Trí Đức, xin chào!”
Diệp Vân Long nghe thấy vậy bỗng bừng tỉnh và kêu lên.
“Đại sư Trí Đức sao?”
“Người quản lý đương nhiệm của viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma?”
“Đại sư Trí Đức sao?”
Diệp Vân Long khẽ run rẩy đồng tử, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm trọng.
Trong giới võ lâm của Hoa Hạ cổ đại có Hồ Nguyệt Ngọc, Phật Môn Cổ Thiếu Lâm, Võ Đang được công nhận là ba thánh địa của giới võ đạo. Với sự diễn biến hàng nghìn năm, Hồ Nguyệt Ngọc và Võ Đang có thanh thế ngày càng đi xuống. Năm đó dù Tiếu Phật Tây Lĩnh đơn phương độc mã định tấn công Cổ Thiếu Lâm thì cũng không thể khiến danh tiếng của Cổ Thiếu Lâm bị tổn hại một chút nào.
Tất cả, đều là nhờ vào vô số cao thủ của Cổ Thiếu Lâm, nhân tài đông nghịt. Và đây chính là Thái Sơn Bắc Đẩu thật sự của giới võ đạo Hoa Hạ.
Vị đại sư Trí Đức này chính là trụ chì hiện tại của viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma và là người truyền công.
Dù đã hơn trăm tuổi nhưng sáu mươi năm trước ông ấy đã tung hoành khắp Hoa Hạ, đánh bại không ít kẻ địch từ bên ngoài của Hoa Hạ, đây là một cao thủ vô thượng của Phật Môn, địa vị được tôn sùng và rất có danh tiếng trong giới võ lâm.
Điều truyền kỳ nhất chính là ông ấy là một cao thủ cùng thời với Long Hoàng, là đại diện cho sức mạnh tối cao.
Nhưng sau khi dành thắng lợi trong trận chiến các cao thủ của phương Đông và Phương Tây thì đại sư Trí Đức đã ở ẩn tại Cổ Thiếu Lâm, không xuất hiện nữa. Hàng chục năm qua cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông. Diệp Vân Long không thể ngờ một cao thủ tuyệt đỉnh như ông ấy lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa sẽ bộ dạng của ông ấy thì có vẻ như tới vì Diệp Thiên.
“Trí Đức sao?”
Nghe pháp hiệu xa lạ này, đôi mắt Diệp Thiên khẽ xao động: “Ông là người của Thiếu Lâm?”
Mặc dù cậu chưa từng giao đấu nhưng trong những năm ra Bắc vào Nam kia thì cũng biết không ít các cao thủ của Thiếu Lâm. Pháp quyết nội công mà bọn họ tu luyện cũng tạo ra được điều kỳ diệu như những gì vị đại sự Trí Đức trước mắt thể hiện. Chỉ có điều tu vi của người trước mặt đã đạt tới mức không thể tin, tới trình độ thuận theo tự nhiên rồi.
Toàn bộ cơ thể ông ấy đều ẩn chứa một sức mạnh kim cang đặc biệt giống như một vị Phật thật sự có thể hóa thân thành kim cang đáng sợ bất cứ lúc nào.
“A Di Đà Phật, Diệp đế vương đúng là tinh ý!”
Đại sư Trí Đức khẽ gật đầu với Diệp Thiên sau đó chỉ về Trương Chí Lăng đang ở phía sau.
“Vị Trương chưởng môn phái Võ Đang này có tiên sư là bạn của tôi, tôi không biết giữa Diệp đế vương và ông ấy có thù hằn gì nhưng hôm nay tôi muốn thương lượng với cậu. Mong Diệp đế vương giơ cao đánh khẽ, sự việc chỉ tới đây thôi thì thế nào?”