Chương
“Nhưng Long Hoàng từng nói, chỉ riêng về thiên bẩm mà nói, ba người ông ấy gộp lại cũng không sánh được với một Diệp Lăng Thiên!”.
“Một người, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, có lẽ tương lai không xa, Long Hoàng sẽ đích thân đến thủ đô gặp cậu!”.
“Lúc đấy, tôi nghĩ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ đó!”.
Ông ấy nói dứt, chắp tay về phía Diệp Thiên, vầng sáng dưới chân lóe lên, một lần nữa xuất hiện thì đã ở rất xa và dần dần biến mất.
Ánh mắt Trương Chí Lăng nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, tự biết hôm nay đã không thể tranh đấu với Diệp Thiên được nữa, thế là biến thành một tia sáng, biến mất về phía xa.
Diệp Thiên nhìn về phía hai người rời đi, hơi thất thần.
“Long Hoàng?”.
Một lúc sau, cậu khẽ cười thành tiếng, sau đó đột nhiên bay xuống, đáp xuống đại sảnh Trung Hoa Các.
Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn cậu đột nhiên đổi khác, vừa ngưỡng mộ, sùng bái, kính nể, gì cũng có, Tiết Tử Kỳ trước đó coi thường Diệp Thiên thì lúc này hai mắt long lanh, chỉ muốn dính chặt vào người Diệp Thiên luôn.
Diệp Thiên chào bọn Lương Long Đình xong, ánh mắt cậu đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân.
“Những chuyện khác đã giải quyết xong!”.
“Các người nghĩ tôi nên đối phó với nhà họ Giang các người thế nào đây?”.
Diệp Thiên chỉ liếc mắt qua nhìn, hai đại tướng Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân của nhà họ Giang đều giật mình tái mặt, mắt cũng không dám nhìn.
Đến lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được, bản thân đã đánh giá quá thấp sức nặng của võ giả, nhất là Diệp Thiên với khí thế vô cùng ngút trời như vậy, lại càng có trọng lượng kinh người trong lòng Hoa Hạ lớn mạnh, căn bản không phải thứ nhà họ Giang bọn họ có thể lay chuyển được.
Lần này tuy rằng bọn họ đã mời năm vị tướng khác nhau, để ông hai nhà họ Giang hợp tác với hai bí thư tỉnh khác cùng ký kết hiệp định, đưa xuống một triệu binh lính nhưng vẫn không đánh được Diệp Thiên, mà ngược lại còn bị Diệp Thiên giết chết.
Nhất là Giang Hải Thiên, ông ta cầu mong không có sơ hở gì nên đích thân lên Võ Đang mời Trương Chí Lăng trở thành chiêu bài cuối cùng, nhưng ngay cả Trương Chí Lăng cũng đang bị Diệp Thiên nắm trong tay, như vậy đồng nghĩa tất cả mọi thủ đoạn của nhà họ Giang, toàn bộ những gì sắp đặt đều không đáng một xu trước mặt Diệp Thiên.
Cho dù là bốn giới chính trị, kinh thương, quân đội, võ đạo thì Diệp Thiên đều áp đảo nhà họ Giang. Sự tồn tại như vậy, đừng nói là chặt đứt tứ chi của hai anh em đời thứ ba nhà họ Giang, mà cho dù là tiêu diệt nhà họ Giang, e rằng Hoa Hạ to lớn như vậy cũng không có ai dám nói một lời nào giúp nhà họ Giang.
“Diệp… Tướng Diệp, là nhà họ Giang tôi sai rồi!”
Vị lão tướng Giang Hải Thiên đã từng chinh chiến khắp nơi, cuối cùng cũng phải cúi thấp đầu cao ngạo, ánh mắt có chút ẩm ướt.
Với sức mạnh nhà họ Giang, đối mặt với bốn gia tộc lớn thủ đô cũng không hề thua kém, nhưng ông ta lại không ngờ được, nhà họ Giang lại có một ngày ở trước mặt rất nhiều người nổi danh của thủ đô lại phải xin lỗi người khác như vậy.
“Hai đứa cháu của tôi dám gây hấn với tướng Diệp, hậu quả bây giờ đều là tự làm tự chịu, còn về việc tìm người đến liên thủ làm khó tướng Diệp thì đều là ý kiến của một mình Giang Hải Thiên tôi, vẫn mong tướng Diệp giơ cao đánh khẽ, cứ lấy mạng một mình tôi, bỏ qua cho nhà họ Giang!”