Chương
Nhưng dù thế, Lâm Hán Bình lại không đỡ nổi một quyền của đối phương. Rốt cuộc thực lực của thầy Lý kia đáng sợ cỡ nào?
Thanh niên dẫn đầu của Gia Hồng cười lạnh, giơ tay chỉ vào mọi người.
“Cứ giãy giụa nếu không sợ, thầy Lý này là cao thủ nội gia quyền do chúng tôi cố ý mời tới!”
“Hôm nay chúng tôi muốn hủy sạch cả cái thôn này, ai muốn cản thì sẽ để người đó chứng kiến thủ đoạn của thầy Lý, kẻ nào muốn vào nhà thương thì cứ tiếp tục tiến lên”.
Thôn dân vốn đã bị kích động, đang vô cùng tức giận bị người này dọa sợ rồi, không một ai dám tiến lên, tất cả đều cảm thấy bất an.
Lưu Tôn và Hoàng Nhạc Lễ theo Ngô Duyệt Vũ tới thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng không dám tiến lên tham dự, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Lâm Hán Bình vô cùng tức giận nhưng hắn cũng biết rất rõ bản thân không phải đối thủ của thầy Lý. Dưới cái nhìn chăm chú của Ngô Duyệt Tinh, gương mặt hắn phình to ra, biến thành màu gan heo.
Trước đó hắn đảm bảo chắc nịch là cứ để chuyện này cho mình lo, có thể giải quyết nhẹ nhàng nhưng bây giờ, khi hắn đã báo thân phận mà đối phương vẫn chỉ coi hắn như hạng tép riu, còn diệt gọn cấp dưới của hắn, chính hắn cũng bị thương nhẹ.
Chuyện này đã khiến hắn mất thể diện trước mặt cha mẹ vợ và vợ chưa cưới.
Lâm Hán Bình đang nghĩ cách đối phó thì Lâm Lạc Thiên mặc áo gấm thêu chỉ vàng ra mặt.
Lâm Lạc Thiên đứng đầu, nhìn trận thế của đối phương, dù là tinh anh tung hoành thương trường nhiều năm như ông ta thì cũng phải nhíu mày.
“Mấy cậu bạn Gia Hồng này, các cậu làm vậy không phải là hơi quá đáng rồi à?”
Hai mắt ông ta nhắm lại, bá khí hiện rõ.
“Tuy công ty thương mại Lạc Thiên tôi không phải là nhãn hiệu nào nổi tiếng nhưng Lâm Lạc Thiên này tự cho rằng bản thân cũng có chút quan hệ. Có lẽ Gia Hồng của các cậu thật sự có chút thực lực nhưng ở Xuyên Bắc này, cũng chưa tới lượt mấy cậu làm càn đâu!”
Người thanh niên cầm đầu bên Gia Hồng híp mắt cười khẽ.
“Thật sao? Vậy ông cứ thử đi, coi ai ở tỉnh Xuyên này dám ngăn cản Gia Hồng làm việc!”
Lâm Lạc Thiên hừ lạnh một tiếng rồi bấm một số điện thoại.
“Cậu Hồng, là tôi, Lâm Lạc Thiên đây!”
Điện thoại vừa được bắt thì chủ tịch thương mại Lạc Thiên – Lâm Lạc Thiên lại biến thành dáng vẻ khom lưng cúi đầu, giọng điệu nịnh bợ vô cùng.
Sau khi bắt chuyện, ông ta kể lại mọi chuyện một lần.
Dường như ông ta đã nghe được câu trả lời chắc chắn từ đối phương, mặt mày rạng rỡ rồi đứng thẳng, nhìn thẳng thanh niên kia.
“Nghe điện thoại được không?”
Thanh niên kiêu căng kia không hề nao núng, đi thẳng tới trước mặt Lâm Lạc Thiên để nhận điện thoại.
“A, là cậu Hồng ạ?”
Thanh niên nghe xong hai câu thì sắc mặt thay đổi, biểu cảm đã mang lên chút cung kính nhưng cũng chẳng sợ sệt.
“Vâng, bên này đã được chúng tôi mua lại nhưng thôn dân chỗ này không chịu di dời, nên anh Bân mới kêu chúng em tìm cách”.
Hắn ta lại nói thêm vài câu rồi trả điện thoại cho Lâm Lạc Thiên với vẻ mặt chế nhạo.