Cao Thủ Tu Chân

chương 1096

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Người tới bằng máy bay trực thăng cá nhân này chính là Lâm Thiếu Bân, công tử của Lâm Nam Thiên – cậu ấm hàng đầu ở tỉnh Xuyên sao?

Còn chưa đợi mọi người kịp hoàn hồn thì Lâm Thiếu Bân – kỳ lân của tỉnh Xuyên đã bước tới trước mặt Diệp Thiên và cúi mình.

“Thiếu Bân bái kiến cậu Thiên!”

Trong nháy mắt, toàn bộ đám đông im lặng như tờ.

“Thiếu Bân kính chào cậu Thiên!”.

Lâm Thiếu Bân quỳ xuống ngay trước mặt mọi người khiến tất cả mọi người choáng váng.

Đùa à, Lâm Thiếu Bân là ai chứ, là con trai của Lâm Thiên Nam đấy, nói là cậu ấm số một tỉnh Xuyên cũng không quá. Chín mươi phần trăm doanh nhân, ông chủ tập đoàn lớn ở tỉnh Xuyên gặp anh ta cũng phải khách sáo chào một tiếng cậu Bân, ai lại đủ tư cách để anh ta quỳ xuống?

Thế mà bây giờ, Lâm Thiếu Bân, thanh niên xuất sắc ở tỉnh Xuyên lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên vốn ăn mặc bình thường, còn gọi là cậu Thiên. Chuyện này là sao đây?

Hai bố con Lâm Hán Bình nhất thời không kịp phản ứng.

Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh sững sờ nhìn Lâm Thiếu Bân đang quỳ trước mặt, hồi lâu không nói nên lời.

Những người đồng hương thôn Vượng Trúc chẳng hiểu ra sao, Ngô Xuân Phúc và Vương Quế thì lại càng mơ hồ, cảm thấy không thể tin được.

Mặc dù bọn họ không biết Lâm Thiếu Bân có thân phận gì, nhưng anh ta có thể ra lệnh cho nhiều người của Gia Hồng như vậy, còn có thể đi máy bay trực thăng đến đây, rõ ràng là người giàu có, thân phận địa vị không thể đoán được.

Trái lại, bọn họ cũng biết sơ sơ về lai lịch của Diệp Thiên, cậu chính là đứa trẻ mồ côi được Tiêu Hà cứu về năm xưa.

Thân phận hai người chênh lệch nhau quá lớn, nhưng Lâm Thiếu Bân lại quỳ xuống chào Diệp Thiên, trong giọng nói chứa đựng sự sùng bái và nể sợ cực kì.

Đặc biệt là Vương Quế, bà ấy không hiểu, nhà thông gia mà bà ấy nhắm trúng có uy thế lớn ở tỉnh Vân là thế cũng không dám khiêu khích Lâm Thiếu Bân, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở một bên.

Ngược lại, Diệp Thiên trông bình thường nhất không cần nói lời nào đã khiến ông lớn đứng sau bọn họ lập tức quỳ xuống, sự chênh lệch giữa hai bên đâu phải chỉ là chút ít.

Một tay Ngô Duyệt Tinh vẫn còn khoác trên cánh tay Diệp Thiên, ngây ngốc đứng đó. Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, giọng nói hờ hững: “Đứng lên trước đi!”.

Lâm Thiếu Bân không đứng dậy mà càng cúi đầu thấp hơn. Anh ta đợi ở trước mặt Diệp Thiên, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

“Cậu Thiên, chuyện của thôn Vượng Trúc, tôi… tôi không hề lấy thế đè người!”.

“Tôi đã thu mua thôn Vượng Trúc, cũng đã cho người dân trong thôn thời gian để dọn đi. Nhưng sau khi họ nhận tiền lại không tuân theo thời gian đã định, ngược lại nhiều lần gây cản trở đội thi công, cho nên tôi mới dùng đến hạ sách này!”.

“Cậu Thiên, xin cậu hãy minh xét, xin cậu hãy minh xét!”.

Đám người đứng sau Lâm Thiếu Bân run sợ hít sâu một hơi.

Bọn họ đi theo Lâm Thiếu Bân không phải ngày một ngày hai, cũng hiểu rất rõ người thanh niên này có sức nặng như thế nào, ngông cuồng tự đại đến mức nào. Nhưng khi đối mặt với người thanh niên lạ mặt kia, anh ta lại như con chim cút, không còn vẻ kiêu căng nữa, khiến bọn họ mở mang tầm mắt.

Chỉ có thanh niên dẫn đầu lúc trước hiểu rõ nỗi sợ trong lòng Lâm Thiếu Bân. Nên biết người đứng trước mặt bọn họ lúc này là bá chủ tuyệt đối của tỉnh Xuyên – Diệp tiên sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio