Chương
“Có anh thì chắc chắn sẽ đoạt giải nhất luôn!”
Hoa Lộng Ảnh cười với vẻ châm biếm và nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng bật cười nhưng lắc đầu kiên quyết.
Cái gì mà Song Tu Tông, Song Tu công pháp chứ, trong mắt cậu chỉ là mấy trò vớ vẩn, cậu không hề có hứng thú.
Thứ duy nhất mà cậu muốn tìm kiếm lúc này chính là tung tích của địa long. Sông Đại Liêu lớn như vậy, cậu tin chắc chắn sẽ có được thu hoạch.
Tới đoạn sau của khúc sông Liêu, Diệp Thiên tìm một người ngư dân, sau khi trả giá thì đã mua con thuyền cũ của ông ta với giá mười nghìn tệ.
Diệp Thiên cầm mái chèo bằng tre, đang chuẩn bị đưa Hoa Lộng Ảnh thuận theo dòng nước thì trong đám lau sậy hai bên bờ bỗng có hai luồng gió mạnh thổi tới, rơi xuống bệ đá bên bờ là hai cuộn tiền.
Người ngư dân khẽ kinh ngạc, bỗng có một giọng nữ dứt khoát vọng tới.
“Bọn họ trả mười nghìn, tôi trả hai mươi nghìn tệ!”
“Chúng tôi muốn mua chiếc thuyền này!”
“Chúng tôi mua con thuyền này”.
Giọng nói êm đềm dễ nghe vang lên nhưng lại ẩn chứa hơi thở mạnh mẽ, vừa nghe đã biết là một cô gái mạnh bạo rất không dễ chọc.
Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ghé mắt nhìn sang, qua hàng cỏ lau, hai bóng dáng của một nam một nữ xuất hiện. Cô gái trông khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy liền màu xanh lục, dáng vẻ ngay thẳng tao nhã, chỉ là giữa hàng mày lại mang theo vài phần phóng khoáng của đàn ông.
Còn người con trai chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc quần áo vận động, trông vô cùng thẹn thùng. Lúc nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh còn không nhịn được mà lùi ra đằng sau cô gái nửa bước.
“Kìa nhà đò ơi”.
Cô gái quét mắt qua Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh rồi sau đó nhìn thẳng về ông lão ngư dân.
“Vừa rồi lúc mấy người thương lượng giá tôi đã nghe thấy hết rồi. Bọn họ ra giá mười nghìn, tôi trả gấp đôi, con thuyền này thuộc về tôi”.
Cô ta vỗ ngực một cái, bộ dáng hào sảng phóng khoáng trông rất có khí phách anh hào.
Ông lão đánh cá hơi do dự nhìn hai cọc tiền mệnh giá lớn, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Cô gái, thật ngại quá, thuyền của tôi đã bán cho hai vị này trước, các cô chậm chân rồi”.
Cô gái nghe vậy lập tức nhíu mày.
“Ông có ý gì vậy? Ông không thích tiền nhiều ư?”
Ông lão đánh cá hơi mỉm cười.
“Đây không phải chuyện tiền nhiều hay ít, đây là vấn đề chữ tín”.
Nói xong ông lão mau chóng rời đi, để lại cô gái đứng trơ khấc ở đó không biết phải làm sao.
Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh nhìn nhau mỉm cười, cũng không để ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi nữa, định lái thuyền rời đi, chợt cô gái lại bất ngờ lên tiếng.
“Chờ một chút!”
Cô ta nhìn Diệp Thiên sau đó chuyển mắt sang nhìn Hoa Lộng Ảnh mang theo vẻ hơi lấy lòng.
“Em gái này, à không, chị gái này, không biết chị có thể nhường con thuyền này cho tôi được không?”