Chương
Ghế trong đại sảnh được chia hai bên, một bên phần lớn đều là tán tu trẻ tuổi, còn có vài con cháu đệ tử truyền nhân của môn phái hạng hai ba, mà bên kia lại là Điểm Thương, Hoa Sơn, Tung Sơn, Lao Sơn, toàn những tông môn lâu đời nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Vị trí chỗ ngồi khác nhau, trái cây điểm tâm trước mặt mỗi người cũng khác, rõ ràng một bên là ghế Vip cho khách quý, một bên là ghế cho khách thường.
Dương Duyệt dẫn theo Dương Cương không cần nghĩ ngợi, đang chuẩn bị bước vào bên ghế Vip thì một vị môn nhân của Song Tu Tông đã giơ tay chặn bọn họ lại.
Người này khoảng chừng gần bước sang tuổi trung niên, một thân tu vi đạt tới đỉnh cao tông tượng, ông ta duỗi tay cản lại, khách sáo mỉm cười nói: “Ngại quá hai vị, ghế vip chỉ có khách quý mới có thể ngồi. Mời hai vị dời bước sang ghế thường, xin thông cảm cho chúng tôi”.
Có thể được ngồi ở ghế vip đều là con cháu truyền nhân của các tông môn lâu đời, Dương Duyệt Dương Cương chỉ là xuất thân từ gia đình tán tu, đương nhiên là không có tư cách.
Tính tình Dương Duyệt vốn thẳng thắn, thấy bị người ta cản lại, lập tức làm căng lên: “Ông có ý gì vậy? Lẽ nào chúng tôi không đủ tư cách vào ngồi ghế Vip à?”
Tay ngọc cô ta giơ lên chỉ về phía đám người phái Điểm Thương Lao Sơn.
“Nếu bọn họ có thể ngồi, đương nhiên hai chị em chúng tôi cũng có thể ngồi được”.
Cô ta nói xong liền chuẩn bị kéo Dương Cương xông vào trong.
Vị hộ vệ này của Song Tu Tông chỉ vừa nhấc chân lên, chặn đường bọn họ muốn đi vào, giọng điệu lạnh đi vài phần.
“Nếu hai vị đã tới Song Tu Tông thì chính là khách của Song Tu Tông tôi, chúng tôi tự nhiên sẽ lấy lễ đối đãi”.
“Nếu hai vị không hài lòng với sự sắp xếp của Song Tu Tông chúng tôi thì có thể quay đầu rời đi. Còn nếu muốn cưỡng chế xông vào thì cũng đừng trách tôi không khách khí”.
Ý của anh ta rất rõ ràng, chị em nhà họ Dương mà còn tiến thêm một bước thì anh ta sẽ ra tay không chút do dự.
“Anh…”
Dương Duyệt rất tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời không dám tiến lên trước.
Tuy rằng tu vi của cô ta không cao nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ trên người anh ta truyền đến.
Trong gian khách quý, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp nhìn thấy trò cười của chị em nhà họ Dương không khỏi bật cười ra tiếng.
“Sư huynh Kiếm Anh, đôi trai gái này đúng là thú vị thật đấy. Ở Song Tu Tông còn không muốn tuân thủ quy tắc, đợi lát nữa bị tống ra ngoài thì xấu mặt ha”.
Bên cạnh cô ta là một người thanh niên tay cầm trường kiếm ngồi ngay ngắn, dáng người thẳng tắp uy nghiêm, chính là một trong Tam Anh trẻ tuổi – Thích Kiếm Anh.
Thích Kiếm Anh nghe vậy chỉ cười nhạt.
“Song Tu Tông sẽ không ỷ thế áp người, nhưng nếu bọn họ không biết điều bị đuổi ra ngoài thì cũng là chuyện trong dự liệu”.
Những người còn lại đều nhìn với vẻ hài hước, ai nấy đều chuẩn bị xem trò hề của chị em nhà họ Dương.
Dương Duyệt rất xấu hổ lại tức giận, đang tự hỏi có cần lùi lại sang bên ghế thường hay không, nhưng đúng lúc này một tiếng nói sang sảng lại vang lên từ đằng sau cô ta.