Chương
Hóa ra, cả hai chỉ là một người. Cuối cùng điều này cũng giải thích vì sao Chúa Tể Hắc Ám có thể từ một kẻ vô danh đột nhiên trèo lên được đỉnh cao nhất, có thể chiến thắng được cả Phương Trượng năm xưa của Cổ Thiếu Lâm.
Tất cả đều là vì hắn được lựa chọn làm chủ nhân của Song Tu Tông năm đó, trở thành chàng rể, cùng tu luyện Song Tu công pháp, vì vậy thực lực mới tiến bộ nhanh và mới có thể trở thành kẻ hô mưa gọi gió trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, trở thành kẻ mạnh chiến thắng liên tiếp.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám có lẽ là bà ngoại của thiếu chủ Song Tu Tông và rõ ràng cũng là một vị thuộc cảnh giới siêu phàm.
“Đúng là Song Tu Đại Pháp cũng khá đấy!”
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu thầm gật đầu. Công pháp truyền thừa của Song Tu Tông, cậu chỉ xem qua được một ít ghi lại trong sách. Cậu không coi trọng lắm, nhưng lúc này, khi nhìn thấy Chúa Tế Hắc Ám thì cậu cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước khi gặp Chúa Tể Hắc Ám là vào ba tháng trước. Hắn của khi đó chỉ ở cảnh giới siêu phàm phàm phẩm, còn bây giờ thì đã đột phá siêu phàm lương phẩm.
Trong tứ phẩm siêu phàm thì giữa các cảnh giới đều có khoảng cách rất lớn. Muốn đột phá được một phẩm cấp, thông thường ít nhất cũng cần vài năm, thậm chí là hàng chục năm còn chưa chắc đã vượt qua được một ải.
Vì vậy có những lão quái vật đạt tới siêu phàm đã tu luyện hàng chục thậm chí hàng trăm năm mà vẫn giậm chân tại chỗ, không thể nào tiến thêm được một bước nào nữa.
Muốn nâng lên một cấp trong vòng vài tháng, ngoài việc có nguồn vật chất tuyệt vời và tính ngộ ra thì cơ duyên là điều không thể thiếu. Mà điều này đã hiếm càng thêm hiếm.
Giống như cậu, tu luyện công pháp bá đạo nhất của thiên địa là Phệ Thiên Cửu Chuyển, có thể sử dụng sức mạnh của con người để chuyển hóa thì mới có thể thăng cấp nhiều lần trong thời gian ngắn. Vậy mà Chúa Tể Hắc Ám chỉ luyện Song Tu Đại Pháp cũng có thể đột phá nhanh như vậy khiến cậu không khỏi kinh ngạc về đại pháp này.
Điều kinh ngạc hơn là đối với Diệp Thiên, sự đột phá có thể diễn ra trong chớp mắt thì tương tự, với công pháp truyền thừa của Song Tu Tông cũng có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám đột phá nhanh như vậy.
Cậu có thể thấy cảnh giới siêu phàm lương phẩm của hắn vẫn chưa thật sự ổn định, chỉ là sự miễn cưỡng thăng cấp. So với sự thăng cấp hoàn hảo không hề có di chứng như cậu thì đúng là thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ hơn là người phụ nữ bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám. Tu vi của người này còn cao hơn cả hắn, đã đạt tới siêu phàm thượng phẩm rồi.
Chúa Tể Hắc Ám bước ra, chặn trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi và nói với Yên Nam Phi: “Nam Phi, không sao chứ?”
Yên Nam Phi khẽ lắc đầu, một vệt máu chảy ra từ miệng ông ta. Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói: “Ông ngoại, nhất định ông không được tha cho đám khốn khiếp này, bọn họ đã làm hại bố!”
Chúa Tể Hắc Ám khẽ gật đầu, một luồng sức mạnh được đẩy vào cơ thể Yên Nam Phi, biểu cảm của Yên Nam Phi trở nên bình thường hơn nhiều. Khuôn mặt đã bớt đỏ và hơi thở trở nên đều đặn hơn.
Lúc này Chúa Tể Hắc Ám mới đứng dậy, nhìn hai cao thủ siêu phàm đến từ phái Huyết Thủ.
“Hắc Bạch trưởng lão, dù gì các người cũng là cao thủ siêu phàm nổi tiếng hàng chục năm mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy với bề dưới, không cảm thấy mất đi giá trị sao?”
Hắn lạnh giọng chất vấn.
“Hừ!”
Hai người đàn ông trung niên có làn da một đen một trắng cười lạnh lùng.