"Được, đây là một con dê béo, không giết thì đáng tiếc, chờ một chút." Quý Kiệt biết mình cần làm gì, xoay người đi vào trong phòng, thật cẩn thận lấy ra một bức tranh.
Bức tranh này được bảo quản cực kỳ tốt, cẩn thận mở ra, một mùi giấy và mực nồng nặc lan xa.
Đây là bức tranh Hổ Gầm Trong Rừng Núi, phong cách vẽ cổ xưa, hơn nữa nét bút dày đặc, nhìn như được vẽ từ bàn tay của một họa sĩ nổi tiếng, đáng tiếc, trong ánh mắt của Trần Vũ lại không có một chút hứng thú.
"Người anh em, cậu là chuyên gia, bức tranh này tôi không giới thiệu nữa, tự xem đi." Quý Kiệt rất tự tin nói.
"Bức tranh Hổ Gầm Trong Rừng Núi? Bắt chước không tồi!" Trần Vũ chỉ nhìn một cái, sau đó lắc đầu nói: "Nếu anh đã không có thành ý thì tốt nhất tôi nên tìm nơi khác."
"Thôi nào người anh em, cậu xem thử đi." Quý Kiệt giật mình, thậm chí hắn còn hoài nghi Trần Vũ thật sự là chuyên gia.
Trần Vũ vừa đi một bước, lại thoáng nhìn thấy một đôi tượng đá Ngọa Hổ đặt trên quầy, anh lập tức đi không đành.
Đôi tượng đá Ngọa Hổ này cao mười mấy phân, bên ngoài bọc một lớp thạch y màu xám, nhưng Trần Vũ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở xưa cũ dưới lớp thạch y đó.
"Người anh em thật có mắt nhìn đấy, đôi Ngọa Hổ này mới được khai quật cách đây không lâu, hẳn là được chôn cùng với Thành Vương của Tây Tấn. Cậu thích nó sao? Tôi giảm giá cho."
Quý Kiệt là người làm ăn, liếc mắt một cái liền nhìn ra Trần Vũ có hứng thú với cặp Ngọa Hổ này.
"Bao nhiêu tiền?" Trần Vũ cũng không lãng phí lời nào.
"Tôi thích lời này, bán cho cậu năm mươi nghìn tệ." Quý Kiệt giơ ra năm ngón tay.
"Năm mươi nghìn?" Trần Vũ cau mày: "Mắc quá."
"Trần Vũ, lão Quý làm ăn buôn bán là phúc hậu nhất, cậu không tin có thể đi hỏi thăm thử, hơn nữa với quan hệ của chúng ta, anh ta sẽ không chào giá tùy tiện, năm mươi nghìn thật sự không có mắc đâu." Lưu Tam vội vàng rèn sắt từ khi còn nóng.
"Đúng vậy, xem cậu là người một nhà, cho nên chúng tôi không báo giá cao đâu, người khác đến đây mua thì phải tốn ít nhất là một trăm nghìn tệ đó. "
"Năm nghìn tệ, được thì tôi lấy, không thì thôi." Trần Vũ lắc đầu, anh biết Lưu Tam là loại người nào, cũng biết hai người này cấu kết nhau làm gì.
"Năm nghìn tệ, cậu làm khó cho tôi quá." Quý Kiệt bày ra vẻ mặt khó xử.
"Không được thì quên đi!" Trân Vũ xoay người muốn bỏ đi.
"Thêm năm nghìn đi, để cho cậu mười nghìn." Quý Kiệt khế căn môi: "Coi như là làm quen!"
Trần Vũ cũng không phí lời, lập tức gật đầu trả tiền.
Nãy giờ Lưu Tam vẫn luôn kìm nén không nói lời nào, cho đến khi Trần Vũ thanh toán xong, cầm đồ trên tay, hắn nhịn không được cười to một trận: "Trần Vũ, cậu đúng thật là coi tiền như rác."
"Cái gì?" Trần Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.
"Ha ha, lão Quý chỉ bỏ ra mấy tệ để mua cục đá này, nói thật cho cậu ta nghe đi." Lưu Tam cười ha ha.
"Lão Tam, anh đúng là không có đạo đức, kiếm lời chín nghìn rưỡi, còn lấy dao đâm vào vết thương của người ta, thật không tử tế chút nào." Quý Kiệt không khỏi cười lớn.
"Ý anh nói là chỉ bỏ ra 500 tệ để mua thứ này về?" Lưu Tam vươn ngón tay cái nói: "Anh buôn bán thế này quả thật rất lời, Trần Vũ, hôm nay tôi dạy cho cậu một bài học."
"Đồ cổ ở nơi này phức tạp, nếu muốn cải tà quy chính thì cứ tìm việc đàng hoàng mà làm. Đừng nghĩ đến chuyện làm giàu chỉ sau một đêm. Nhìn xem, cục đá này 500 tệ, qua tay liền bán lại cho cậu với giá mười nghìn tệ. Cậu đau lòng không? Có xót không?”
“Vậy cảm ơn anh Tam đã cho tôi một bài học miễn phí.” Trần Vũ cười, cũng không thèm để ý.
"Nhóc con, gần đây cậu kiếm được nhiều tiền lắm sao? Bị lừa nhiều như vậy, cậu không cảm thấy đau lòng sao?" Lưu Tam hơi giật mình.
"Coi như đóng học phí đi!" Trần Vũ cười nói: "Nếu không có việc gì, tôi đi trước."
Trần Vũ biết chắc trong Ngọa Hổ còn có thứ khác, anh trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng, nói xong anh cầm lấy đồ vật trên tay rồi rời đi.
"Anh bạn trẻ, cậu có thể cho tôi xem đôi Ngọa Hổ này được không?" Tình cờ, một ông già đang đi dạo trong cửa hàng nhìn thấy cặp Ngọa Hổ trong tay Trần Vũ, lập tức có hứng thú.
"Được.' Trần Vũ gật đầu cười nói: "Cái này tôi không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy không bình thường nên mua về. Mong ông chỉ dạy nhiều hơn."
"Để tôi xem thử." Ông lão cầm lấy Ngọa hổ từ trong tay Trần Vũ, lật qua lật lại xem xét, càng nhìn, vẻ mặt càng thêm nghi ngờ.
"Mời ông vào tiệm xem thử đi, đây là cặp Ngọa Hổ Tàng Long làm bằng đá, thủ công tinh xảo, không món nào mà không giá trị cả, cửa hàng của tôi là cửa hàng có tuổi đời lâu rồi, có rất nhiều đồ tốt, ông đến xem thử đi. Bảo đảm không lừa già dối trẻ." Quý Kiệt cười nói.
“Anh bạn trẻ, cậu có bán thứ này không?” Ông lão ngắm nửa ngày rồi mới ngẩng đầu nhìn Trần Vũ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Thật ngại quá, thứ này tôi không bán." Trần Vũ cười nói.
"Chúng ta có thể thương lượng giá cả, một trăm nghìn, cậu thấy thế nào?" Ông lão tựa hồ rất có hứng thú với vật trong tay.
"Một trăm nghìn?" Sắc mặt của Lưu Tam và Quý Kiệt lập tức thay đổi.
Vốn dĩ cho răng bọn họ cùng nhau lừa Trần Vũ, nhưng Trần Vũ vừa qua tay lại có thể kiếm được chín mươi nghìn?
"Nếu cậu cảm thấy giá này không ổn, tôi có thể thêm." Thấy Trân Vũ không dao động, ông lão nhanh chóng tăng giá.
"Ngại quá, tôi thật sự không bán, tôi phải tặng cho người khác." Trần Vũ cười, nhận lấy Ngọa Hổ trong tay của ông lão.
"Một trăm năm mươi nghìn, cậu thấy thế nào?" Ông lão chưa từ bỏ ý định.
"Một trăm năm mươi nghìn? Thưa ông, sao ông không xem thử những thứ khác? Ngọa Hổ của cậu ta mua từ trong tiệm của tôi, trong tiệm của tôi còn có nhiều hàng tốt hơn." Quý Kiệt không thể ngồi yên được nữa.
Ông lão này trông giống như một học giả, có lẽ là một người giàu có, nhưng tại sao ông ta lại có hứng thú với thứ tào lao này?
"Ông lão, chắc ông nhìn lầm rồi, thứ này sao lại đáng giá như vậy?" Lưu Tam có chút khó chịu nói.
"Không không, Ngọa Hổ này rất đáng giá, anh bạn trẻ này rất tinh mắt." Ông lão tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, cậu ấy không muốn sang tay. "
"Ha ha, ông lão, ông nói hắn tinh mắt? Thứ này chúng tôi mua lại với giá 500 tệ, bán lại cho hắn với giá mười nghìn, nếu hắn có mắt nhìn thì đã không bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một thứ rác rưởi.' Lưu Tam cười ha ha.
Lừa Trần Vũ một phen, trong lòng hắn rất sảng khoái, lập tức muốn chọc vào trong nỗi đau của Trần Vũ.
"Lưu Tam, vốn dĩ tôi không muốn làm anh không vui, nhưng đây đều là do chính anh tự chuốc lấy.' Trân Vũ nhịn không được nữa.
"Như thế nào, không phục thì cậu cắn tôi đi?" Bộ dạng của Lưu Tam như chọc đánh vậy
"Thưa ông, ông cho rằng cặp Ngọa Hổ này trị giá một trăm năm mươi nghìn đúng không?" Trần Vũ cười nói.
"Hắn là không chỉ nhiêu đó, tôi phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được, anh bạn trẻ, cậu nghĩ cặp Ngọa Hổ này trị giá bao nhiêu?" Ông lão hỏi.
"Ít nhất năm trăm nghìn" Trần Vũ hơi hơi mỉm cười nói.
“Năm trăm nghìn? Cậu điên vì tiền rồi à? Tôi đã nhặt được thứ này mà tôi còn không biết sao? Nhiều nhất nó chỉ là một món đồ thủ công thôi." Quý Kiệt chế nhạo nói: "Trần Vũ, đã là số nghèo thì mãi nghèo, đừng nghĩ đến việc làm giàu chỉ sau một đêm."
"Với cả tôi đã lăn lội ở phố đồ cổ mười mấy năm, có thứ đồ tốt nào mà tôi không nhìn ra được? "
"Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ cho anh chút kiến thức, để anh nhìn thấy giá trị thực sự của Ngọa Hổ này." Trần Vũ mỉm cười.
Hai tên này thông đồng lừa mình, hiện tại bị nhặt mất đồ tốt, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy khó chịu, được rồi, vậy mình sẽ làm cho họ khó chịu hơn một chút.
Anh nói rồi sờ từ đầu đến đuôi cặp Ngọa Hổ trong tay, sau đó nhẹ nhàng chạm vào một cái.
Bụp một tiếng, cặp Ngọa Hổ vốn là một tác phẩm điêu khắc bằng đá, lại phát ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe, sau đó lớp đá bên ngoài cặp Ngọa Hổ đột nhiên vỡ tan.
Sau đó, hai tấm hổ phù dài khoảng chín phân xuất hiện trong tay anh.
Cả hai có thể kết hợp thành một, làm bằng đồng, có hình con hổ đang cúi mình, đầu ngẩng cao và đuôi dựng lên.
Hóa ra thứ này được bọc trong một lớp thạch y, thạch y khi chạm vào sẽ vỡ ra, sau đó sẽ trở thành như thế này.
"Đây là cái gì?" Người ở hiện trường đều sửng sốt, người vây xem càng ngày càng nhiều lên.
"Cho tôi xem!" Ông lão kích động, cầm lấy Ngọa Hổ trong tay Trần Vũ.
"Đây chính là nguyên bản của hổ phù Dương Lăng!" Ông lão lật qua lật lại xem thử, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
"Hổ phù Dương Lăng là cái gì?" Người vây xem hỏi.
"Hãy nhìn vào bên trái của con hổ. Có 12 ký tự tương đồng viết bằng chữ triện vàng in trên gáy bên phải: “Binh giáp chi phù, hữu ở hoàng đế, tả ở dương lăng.”
"Đầu tiên, dòng chữ triện vàng 12 ký tự này được khắc trên thân hổ, sau đó khảm tơ vàng lên chữ khắc. Cuối cùng, nó được chạm khắc và đánh bóng để sáng lên. Chữ khắc gọn gàng, thẳng tắp, cứng cáp và mạnh mẽ. Chúng là hổ phù của nhà Tần, không thể nhầm lẫn được."
"Thứ này thật sự đáng giá sao?" Hai mắt của Quý Kiệt sắp bốc cháy, hắn nhìn chằm chằm hổ phù, hận không thể giật lấy.
“Nó đáng giá rất nhiều tiền, ít nhất là tám trăm nghìn. Hãy xem mặt trên của nó có khắc dòng chữ “Hữu ở Hoàng để, thời nhà Tần rất coi trọng cánh phải, chứng tỏ đây là đồ vật từ triều đại của vị hoàng đế đầu tiên nhà Tần, những thứ từ thời Xuân Thu được lưu truyền lại trên thế giới tương đối ít. Thứ này có giá trị nghiền cứu và sưu tầm rất lớn”
Ông lão quyến luyến không rời nhìn hổ phù trong tay.
"Anh bạn trẻ mua thứ này bao nhiêu tiền? "
"Nghe nói mười nghìn!"