"Xin chào, tôi, tôi tìm Dư Trọng!" Khi đi đến cửa nhà kho, Diệp Hân Vũ nói với một nhân viên ghi sổ.
"Cô tìm sếp Dư làm gì?" Vẻ mặt của tên ghi sổ rất hung dữ, hắn ta nhìn Diệp Hân Vũ bằng ánh mắt sỗ sàng.
Cô cảm thấy da đầu tê dại, như thể trong mắt tên này, cô dường như không mặc gì cả.
"Tôi đến từ tập đoàn Tế Vân, trước đó sếp Dư có một số chỉ phí dự án chưa thanh toán với chúng tôi, hôm nay. tôi đến đây để nói về vấn đề này." Diệp Hân Vũ gượng cười.
"Hắc Tử, cậu đang làm gì vậy?" Một người đàn ông đầu trọc bước ra khỏi nhà kho, người đàn ông c ởi trần, trên người đầy hình xăm, khiến người ta nhìn thôi đã thấy tê cả da đầu.
"Sếp Dư, cô ta nói là người của tập đoàn Tế Vân gì đó." Hắc Tử nói: "Tế Vân điên rồi sao, cử mấy nhóm người đến đều bị đánh, lần này cử một người phụ nữ đến đây, chẳng lẽ chúng ta không trả lại tiền nên họ tính dụ dỗ bằng sắc đẹp sao?"
Đám người ở một bên cười phá lên, có người la hét : "Người phụ nữ này khá xinh đẹp, nếu thật sự hầu hạ sếp Dư thoải mái, thì cứ cho họ chút tiền đó đi."
Sắc mặt Diệp Hân Vũ thay đổi, trong lòng có xúc động muốn quay người rời đi, nhưng tính cách của cô lại là trời sinh không chịu nhận thua, nếu đã nhận nhiệm vụ này thì nhất định phải hoàn thành nó.
"Ha ha, cô đang tìm tôi sao?" Gã đầu trọc rất hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Hân Vũ hết lần này đến lần khác, sau đó ác ý cười hì hì nói: "Vào đi."
Diệp Hân Vũ khẽ cắn môi, đi theo Dư Trong vào nhà kho.
Nhà kho rất bừa bộn, bên trong có một đám đàn ông đang chuyển hàng, cả nhà kho đều nồng nặc mùi mồ hôi, một người phụ nữ như Diệp Hân Vũ vừa bước vào, đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết nam giới trong nhà kho.
"Tập đoàn Tế Vân đang có ý đồ gì? Năm ngoái đã cho người đến đây đòi mấy lần, sau khi bị đánh gãy chân thì không đến nữa, lần này cho một người phụ nữ đến đây, là muốn dụ dỗ tôi sao?" Dư Trọng nói lớn, ngồi xuống bàn và châm một điếu thuốc.
"Sếp Dư, đây là giấy nợ từ trước, anh có một dự án có chỉ phí 10 triệu tệ còn chưa kết toán cho chúng tôi, gần đây, công ty đang mở dự án mới, tài chính quay vòng hơi khó khăn, anh xem có thể thanh toán số tiền
này được không?" Diệp Hân Vũ nói.
Dư Trọng cầm lấy giấy nợ trong tay Diệp Hân Vũ, nhìn thoáng qua, liếc mắt nhìn Diệp Hân Vũ một cái, rồi đột nhiên đưa tay xé tờ giấy nợ ra thành từng mảnh.
"Ha ha, chưa có ai dám trực tiếp đòi tiền từ Dư Trọng tôi như vậy."
"Anh... sếp Dư, đây chỉ là một bản sao, giấy nợ sẽ được giao cho anh sau khi anh thanh toán xong." Diệp Hân Vũ kìm nén cơn tức giận của mình.
"Ha ha, đương nhiên tôi biết điều này, số tiền này không phải là không thể thanh toán cho các người, nhưng còn tùy vào biểu hiện của cô." Dư Trọng cười hề hề, từ trong hộp bên cạnh lấy ra một chai rượu trắng, rót đầy một ly thủy tinh, rồi đẩy đến trước mặt Diệp Hân Vũ.
“Uống xong ly rượu này, tôi sẽ trả tiền nợ cho cô.”
"Sếp Dư, tôi đang mang thai, không thể uống rượu." Diệp Hân Vũ sửng sốt.
“Chết tiệt, nấy không để ý, thế lại là một người phụ nữ mang thai." Dư Trọng có chút thất vọng nói, nhưng sau đó hắn ta lại cười nói: “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có thai hay không cũng không quan trọng, ha ha ."
"Sếp Dư, số tiền này..." Diệp Hân Vũ thăm dò hỏi.
Dư Trọng đứng lên, cười nói: "Cô đừng nghĩ nữa, những người trước đây đều bị tôi đánh, thấy cô là phụ nữ tôi mới không ra tay, muốn đòi tiền, được, uống rượu đi hoặc là múa thoát y cho tôi, tôi sẽ trả cho cô ngay."
"Anh. .. " Diệp Hân Vũ tức giận đến đỏ cả mặt, xem ra hôm nay không thể đòi được số tiền này, đối phương là tên bịp bợm, cho nên cô xoay người định rời đi.
"Tôi cho cô đi rồi sao?" Dư Trọng vung tay lên. Đám công nhân đang chuyển hàng tập trung lại xung quanh, những người này c ởi trần, vây quanh Diệp Hân Vũ, đôi mắt họ sáng lên như những con sói.