Chương 137: Tay đua xe chuyên nghiệp Tần Lâm ở trên núi mười năm, đương nhiên là
không biết lái xe, anh còn chưa kịp thi bằng lái xe. Tuy nhiên có một số chuyện không nhất thiết phải
biết lái xe mới có thể giải quyết được. Sau khi Tô Văn Kỳ tăng tốc, quả nhiên xe sau
cũng từ từ đuổi theo. Đó là con xe địa hình Volvo, bất luận là tính năng
hay khả năng chống va chạm đều tốt hơn con xe của
Tô Văn Kỳ. Loại đường núi kiểu này vốn dĩ yêu cầu sự tập
trung, Tô Văn Kỳ không dám nhìn vào kính chiếu hậu,
chỉ có thể chuyên tâm nhìn về phía trước. Tần Lâm ngồi ở ghế lái phụ, không hề sợ hãi, mà
ngược lại rất bình tĩnh, ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa
số. Tô Văn Kỳ thấy kỳ lạ, tên này không lo lắng sao,
xe phía sau bám theo bọn họ như thế, rõ ràng là
không có ý tốt, thậm chí có khả năng chúng có ý định
giết họ. Sắc mặt Tô Văn Kỳ u ám, cô làm ca sĩ bao nhiêu năm nay, cũng gây thù chuốc oán không hề ít, nhiều
người ghen ghét, vì thế có người muốn lấy mạng cô là
điều bình thường. Bình thường ra ngoài cô đều dẫn theo vệ sĩ, chỉ
mỗi hai lần đi gặp Tần Lâm là không có, không ngờ
rằng lại bị theo dõi, đúng là đen đủi. Ö chiếc xe phía sau, một người đàn ông tóc vàng
xoăn mắt xanh đang lái xe, con xe này bề ngoài chỉ là
một chiếc xe địa hình bình thường, nhưng bên trong
có rất nhiều thiết kế đặc biệt, đây là chiếc xe hơi đã
được sửa chữa lại, mà tên nước ngoài lái xe này cũng
là một tay đua xe chuyên nghiệp. Người lái xe tên là Irving, trước đây hắn đã bị cẩm
thi đấu bời vì đua xe trái phép, sau đó bắt đầu thực
hiện các vụ làm ăn buôn bán phi pháp. Lần này, nhận được công việc của Vương Tử, đó là
trừ khử tên họ Tần này. Vốn dĩ hắn còn chưa tìm được cơ hội thích hợp,
nếu lái xe đâm chết người trong thành phố thì rất
phiền phức, nhưng không ngờ rằng tên này lại tự
mình tìm đến cái chết, chạy đến núi Thanh Mai này. Đường núi quanh co này thường xuyên xảy ra
chuyện, cho dù là rơi xuống vực đâm xe chết người
thì cũng không ai có thể điều tra ra được chân tướng
sự việc, đúng là thiên thời địa lợi. Nhưng mà trong xe còn có người khác, điều này
khiến hắn hơi khó xử. Vương Tử đưa cho hắn ba triệu, chỉ yêu cầu trừ
khử mỗi tên này mà thôi...... Nghĩ một lúc, Irving chẳng thèm bận tâm nhiều
như thế, chết một người hay chết hai người đều
không liên quan đến hắn, chỉ cần hoàn thành xong
mục tiêu là được, nếu như bỏ lỡ lần này, sau này thực
sự không dễ dàng tìm được cơ hội nữa.
Nghĩ đến đây, Irving liền đạp ga, quyết định đâm
hai người xuống vực. Hắn là tay đua xe chuyên nghiệp, hơn nữa xe đã
lắp đặt lại, đi trên con đường núi này, đối với hắn mà
nói đúng là như cá gặp nước. Sự khác biệt của hắn đối với người thường giống
như người chơi thường với người chơi trả tiền trong
game, khác nhau một trời một vực. Tô Văn Kỳ cứ lái xe sát núi, trông thì khá an toàn,
nhưng đổi với Irving mà nói thì cũng không quá khó
để giải quyết. Vừa đạp ga, xe của Irving liền kề sát, ngang hàng
với xe của Tô Văn Kỳ. Trên con đường núi chật hẹp lại, hai xe đi cùng
nhau vô cùng nguy hiểm. Có điều đối với Irving mà nói, đây chính là “xe nhẹ chạy đường quen:
Bây gið có hai trường hợp. Trường hợp một, Tô Văn Kỳ vẫn cứ lái xe sát núi,
Irving chỉ cần lượn nhẹ, đâm vài lần là xe của cô sẽ bị
ép dịch chuyền, một khi bất cần sẽ lao xuống vực. Trường hợp thứ hai đó là Tô Văn Kỳ chủ động tấn
công, đâm hắn ta. Xe của lrving đã được sửa chữa lại, trọng lượng
rất lớn, hơn nữa kỹ thuật lái của hắn cũng vô cùng
giỏi, chỉ cần Tô Văn Kỳ dám đâm, hắn lập tức sẽ thực
hiện thao tác, hất đuôi xe một cái, dùng đít xe đâm
vào xe của cô. Đây gọi là sự tự tin của một tuyển thủ chuyên
nghiệp! Hai con xe đi ngang hàng nhau, Tô Văn Kỳ lập tức
thấy căng thẳng lo lắng. “Làm sao, phải làm sao đây!” -----------------------