Chương 159: Ngậm máu phun người Loại thần dược như Đường Thần số 2 dường như
không cần phải lo về doanh số. Trước mắt chỉ bán trong tỉnh, sẽ nhanh chóng mở
rộng ra phạm vi cả nước. Đến lúc đó Y dược Văn Hòa cần mở rộng quy mô,
hoặc là tuyển đại lý hoặc là tự mỡ công ty. Bất luận thế nào thì công ty sẽ ngày càng phát
triển lớn mạnh hơn. Hơn nữa chưa đến nửa năm nhất định sẽ mỡ thị
trường hải ngoại, đến lúc đó tuyển thêm vài đại lý
nước ngoài, lợi nhuận chắc chắn sẽ tăng vùn vụt. Có bài học lần trước rồi nên lần này Chúc Linh
Linh đã xin bằng sáng chế trước. Đương nhiên là thông qua sự đồng ý của Tần
Lâm. Phương thuốc này chỉ là một phương thuốc rất
bình thường đối với Tần Lâm, anh đã tặng cho Chúc
Linh Linh. Sau khi làm xong mọi việc, cả nhà đang vui vẻ,
đột nhiên Chúc Dũng nhận được cuộc điện thoại của
lão gia, sau khi nói vài câu thì ông nhíu mày lại. “Bố, sao thế?' Chúc Dũng nói: “Ông con bảo chúng ta tối nay về
ăn cơm, ông ấy có chuyện muốn nói”. Chúc Linh Linh cũng cau mày lại: “Có khi nào lại
liên quan đến nhà bác cả không?” Vào thời điểm quan trọng này lão gia gọi họ về ăn
cơm, rõ ràng là vì chuyện của Chúc Minh, lẽ nào ông
cụ muốn cầu xin? Tần Lâm nói: “Rất có khả năng là vậy, có điều lời
anh nói trước đây không phải là đùa, nếu như Chúc
Minh muốn nhận lỗi, bảo bọn họ quỳ ba ngày” Chúc Linh Linh cũng hừ một tiếng: “Không sai,
bọn họ đã mặt dày như thế, tuyệt đối không thể dễ
dàng tha thứ được”. Buổi tối cả nhà Chúc Linh Linh và Tần Lâm đến
nhà họ Chúc, vừa vào trong liền thấy Chúc Minh quỳ
đấm chân cho lão gia, sắc mặt tiều tụy, Chúc Tam Cô
cũng như vậy, xem ra hai ngày nay bọn họ rất u sầu. Thấy Chúc Dũng vào, Chúc Minh vội đứng dậy:
“Lão Nhị, Linh Linh đến rồi, mau vào trong đi, hôm
nay chúng ta gói bánh bao”. Chúc Minh nở nụ cười nịnh bợ, thực sự khiến
người ta buồn nôn. Chỉ có Vương Vân tiến lên tiếp lời, cười haha rồi
nói. “Anh trai khách sáo quá”. Sau khi cả nhà nhà ngồi xuống, Chúc Tam Đao im
lặng một lúc, cuối cùng vẫn không thể nào chịu nổi
bèn nói. “Thằng hai bố nghe nói, con và anh trai có chút
mâu thuẫn”. Mặc dù Chúc Tam Đao đã không màng thế sự,
chuẩn bị dưỡng lão rồi, nhưng trong gia tộc xảy ra
chuyện, ông cụ vẫn phải can thiệp. Ông đặc biệt lo lắng cho hai đứa con trai này. Chúc Dũng nói: “Bố, không giấu gì bố, anh trai đã
đuổi cả nhà con ra khỏi nhà, e rằng chuyện này anh
ta không nói cho bố biết đúng không ạ”. Chúc Minh vội nói.
“Tôi chỉ là nhất thời nóng giận thôi mà, hoàn toàn
là bị kích động, nói xong là thôi, ai ngờ các người lại
tưởng thật!” “Lão Nhị, cậu nói đi là đi, rời khỏi nhà họ Chúc
cũng không nói với bố một tiếng, lẽ nào đủ lông đủ
cánh rồi muốn bay một mình sao?” Mặt Chúc Linh Linh biến sắc, vội nói. “Bác cả! Bác đừng có mà ngậm máu phun người
có được không!” Người bác cả này đúng là vô liêm sỉ, người ác lại đi tố cáo trước, rõ ràng là ông ta đuổi nhà cô đi, kết
quả lại nói như mình không biết gì vậy. Vương Vân nghe thấy lời này, có vẻ như về nhà họ
Chúc có kịch xem rồi? “Được rồi Linh Linh, đừng nói nữa, nếu đã là hiểu
lầm vậy thì hôm nay chúng ta sẽ nói cho rõ ràng, bổ
cũng có mặt ở đây, không truy cứu ai cả, sau này cả
nhà ta vẫn hòa thuận với nhau” Nghe Vương Vân nói những lời này, Chúc Minh
mừng rỡ. “Vẫn là em dâu thấu tình đạt lý, trước đây coi như
anh trai không đúng, anh xin lỗi các em!” Chúc Minh cười haha rồi kính một ly rượu. -----------------------