Chương 170: Tô Văn Kỳ đến rồi Ninh Cường cũng nói với vẻ mặt cợt nhả. “Đới lát nữa bạn anh đến, tôi sẽ cho gọi cho hai
người mỗi người một cái chân giò, ăn thoải mái, ha ha
ha......" Câu nói của Ninh Cường lập tức khiến đám đông
cười ầm lên, Lâm Nguyệt Dao chỉ cảm thấy vô cùng
xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Không lâu sau Tô Văn Kỳ gọi điện báo cô đã đến
cửa rồi, lúc Tần Lâm ra đón, anh thấy rất ngạc nhiên. “Cô......sao cô lại thành ra thế này?” Lúc này Tô Văn Kỳ đứng trước mặt Tần Lâm,
tướng mạo so với trước đây khác nhau một trời một
vực, trang điểm rất đậm, không thể nào nhận ra cô,
nhưng dù sao Tần Lâm cũng từng gặp cô mấy lần vẫn
có thể loáng thoáng nhận ra được đây là Tô Văn Kỳ. “Hi hi, tôi vừa đi ra từ tổ phim tôi làm cameo cho
tác phẩm của một đạo diễn nổi tiếng, chưa tẩy trang
mà đến gặp anh luôn” Tần Lâm cười, chẳng trách cô này lại dám chạy
đến nơi đông người thì ra là trang điểm rồi. Tổ phim trang điểm rất chuyên nghiệp, người thường không thể nào nhận ra được đây là Tô Văn Kỳ,
hơn nữa cho dù nhận ra thì với cái dáng vẻ nhí nhảnh
đáng yêu này của cô, sẽ không ai cho rằng cô là
Thiên Hậu. Tần Lâm dẫn Tô Văn Kỳ vào trong phòng riêng,
vừa vào lập tức thu hút ánh mắt của đám đông, bầu
không khí trở nên yên lặng. Tô Văn Kỳ vốn rất xinh đẹp, bây giờ trang điểm lại
càng xinh đẹp hơn, mặc dù không nhận ra tướng mạo
ban đầu của cô, nhưng không thể che giấu được sự
xinh đẹp. Nhìn thấy người con gái xinh đẹp như thể này,
ngay cả hai hoa khôi của lớp như Lâm Nguyệt Dao và
Tổng Song Nhi cũng tự thấy hổ thẹn. Ninh Cường sững sờ: “Vị này là......" Tô Văn Kỳ ngồi xuống, cười ha ha rồi nói: “Tôi là
bạn của anh ấy, mọi người có thể gọi tôi là A Tô” Ninh Cường cũng sững sở trước vẻ đẹp của người
con gái này, thấy hơi ngượng ngùng. “Ha ha, người anh em Tần đúng là giấu kỹ thật”. Vốn dĩ tưởng Tần Lâm là tên nhà nghèo, còn độc
thân, người bạn gọi đến chắc cũng giống anh thôi. Nhưng không ngờ rằng người đến lại là một cô gái
vô cùng xinh đẹp! Tên này ăn gì mà may mắn thế! Sắc mặt của Tống Song Nhi rất khó coi, vốn dĩ cô
ta là người xinh đẹp, nổi trội nhất đám đông, nhưng
cô gái này vừa xuất hiện lập tức dìm cô ta xuống. Tống Song Nhi cau mày nói. 'Tần Lâm, có phải vì tôi từ chối anh nên anh cố ý
thuê một cô gái xinh đẹp đến để chọc tức tôi đúng
không?” Dù sao thì hôm nay Lâm Nguyệt Dao cũng định
giới thiệu cô với Tần Lâm, nếu như anh ta thực sự có
một ngưỡi bạn gái xinh đẹp như thế này, vậy cần gì
phải giới thiệu nữa chứ? Hơn nữa cô A Tô này xinh đẹp như vậy, khí chất
phi phàm, dáng người cũng quyến rũ, sao có thể
thích tên nhà nghèo này chứ? Tần Lâm cưỡi khẩy: “Cô đúng là ảo tưởng thật
đấy". Tống Song Nhi trừng mắt: “Anh nói cái gì!”
Tần Lâm nói: “Sao nào, cô nói tôi nhiều như thế,
tôi nói cô một câu mà đã không chịu được sao?” Tổng Song Nhi hừ lạnh lùng một tiếng: “Tôi nói
cho anh biết, từ chối anh là bởi vì anh không thể nào
với tới tôi được, cho dù anh tìm người để chọc tức tôi
thì tôi cũng sẽ không có hứng thú với anh đâu, anh
sớm từ bỏ hy vọng đi”. Tần Lâm cười chế giễu, người con gái này đúng là tự cho mình là đúng, cạn lời luôn, thực sự chưa thấy
ai ảo tưởng như cô Tống Song Nhi này. Ninh Cường nhìn thấy thế cũng cảm thấy kỳ lạ. “Cô A Tô, hai người có quan hệ gì vậy? Cô đến ăn
chùa sao?” Tô Văn Kỳ nói: “Đúng vậy, tôi đến đề ăn chùa, có
được không?” “Ờ, được chứ, tôi gọi hai cái chân giò cho hai
người......" “Chân giò sao, tôi thích nhất chân giò, mình tôi ăn
được hết hai cái!" -----------------------