Chương 184: Đằng này có người còn xinh đẹp hơn Anh Bì nhếch miệng nở nụ cười lạnh lễo. “Con tiện nhân, còn trốn à, để tao tìm xem mày
trốn ở đâu? Chân của mày đá tao đau phết, mày nói
xem, định bồi thường tao thế nào?” Tống Song Nhi bị dọa sợ, cô ta chưa từng rơi vào
tình huống này, cô ta vội vã nói. “Tôi, tôi sẽ đền tiền, để anh đi khám..." “Ha ha!” anh Bì cười lớn hai tiếng: “Đền tiền? Con
mẹ mày, mày đền được à? Hơn nữa anh Bì tao giống
loại thiếu tiền à?” Sắc mặt Tống Song Nhi tái nhợt, không nhịn được
mà nắm lấy cánh tay của Ninh Cường. “Vậy...anh muốn làm thế nào?” Anh Bì cười lạnh: “Mày ngủ với tao một đêm, để
tao chơi vui, thì chuyện này coi như thôi”. “Anh nằm mở!" Mặt Tống Song Nhi đỏ rực, cô ta mím môi. Vừa nghe xong, anh Bì cưỡi lạnh: “Nếu đã vậy, thì
đừng trách tao mạnh tay”. Nói xong, mấy tên đàn em liền đi lên. Ninh Cường thấy vậy, liền đi ra phía trước. "Mấy anh, đây cũng không phải chuyện lớn, nề
mặt tôi một chút có được không?” Cách nói chuyện của Ninh Cường cũng không tệ,
trông có vẻ là thiếu gia nhà giàu. Anh Bì nhíu mày: “Mày là ai?” Ninh Cường nói: “Bố tôi là Ninh Thanh, trưởng
phòng của tập đoàn Mạnh Thị”. Ninh Cường ưỡn ngực, ngầng cao đầu, lúc giới
thiệu còn tỏ vẻ kiêu ngạo. Lời vừa dứt, anh Bì liền cho anh ta một bạt tai trời
giáng. 'Bốp' một tiếng, Ninh Cường bị tát mà ngồi sụp
xuống sô pha, nửa mặt đau đớn bỏng rát. “Một trưởng phòng nhỏ bé mà cũng dám ra vẻ, dù
bố mày có là ông chủ của tập đoàn Mạnh Thị thì tao
cũng chả quan tâm!” Anh Bì này là loại côn đồ, tập đoàn Mạnh Thị
mạnh mẽ kia chẳng có chút liên quan nào đến gã, ai
theo quan tâm đến mày chứ. Ninh Cường bị tát mà bối rối, không ngờ mặt mũi
của bố anh ta chẳng có tác dụng gì, người ta còn
chẳng thèm quan tâm đến chủ tịch của tập đoàn Mạnh Thị, một tên trưởng phòng thì là cái quái gì?
Anh Bì cầm chai rượu, chỉ vào Ninh Cường mà nói.
“Tên nhãi muốn ra mặt đúng không?" Tống Song Nhi vội vàng đỡ Ninh Cường dậy, rồi
nói: “Không sai, đây là bạn trai tôi!” Ninh Cường đầy Tống Song Nhi ra, dáng vẻ hoảng
hốt. “Không phải, tôi không phải là bạn trai của cô ta,
chúng tôi chỉ là bạn học, chẳng có quan hệ gì cả!” Tống Song Nhi sững sờ: “Anh Ninh, anh nói cái gì
vậy! Lúc nãy anh đâu có nói như vậy!” Trong lòng Ninh Cường thầm chửi rủa, vớ vần, ai
biết được anh Bì này cứng đầu đến vậy? Loại người
này anh ta không dây nổi? Ninh Cường vội vàng nói: “Đại ca, cô ta không
phải bạn gái tôi, tôi cũng chỉ mới sð cô ta mấy cái,
chưa từng lên giường, nếu anh muốn thì cứ tùy ý
dùng, thả tôi ra là được”. Sắc mặt Tống Song Nhi thay đổi: “Anh Ninh, anh
nói cái gì vậy, sao anh lại nói thế!” Mấy người bạn học khác thấy vậy, mặc dù trong
lòng không nỡ, nhưng cũng không dám ho he, dù sao
cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, không ai muốn
chọc vào loại người có máu mặt này, nhỡ may bị để
mắt thì toi đời. Anh Bì cười lớn mấy tiếng: “Được, dù sao bạn trai
mày cũng nói vậy, vậy tao đành vui vẻ nhận thôi!” Vừa nói, anh Bì duỗi tay ra tóm lấy cô ta. Tống Song Nhi vội vã lùi về phía sau. “Đừng mà, đừng mài! Đại ca, anh nhìn tôi xem,
thực ra tôi không xinh lắm đâu, ở đây còn có người
xinh hơn cơ, anh nhìn bên kia kìa!”
Nói xong, Tống Song Nhi liền chỉ về phía Tô Văn
Kỳ. “Anh nhìn cô ta xem, cô ta còn xinh đẹp hơn tôi
nhiều, anh tìm cô ta ấy!" Anh Bì nhìn theo hướng Tống Song Nhi chỉ, ánh
mắt lập tức phát sáng, đây đúng là cực phẩm! Gương mặt, khí chất, dáng người, dù là phương
diện nào cũng đều vượt trội hơn Tống Song Nhi. Nhìn thấy Tô Văn Kỳ, trong lòng anh Bì hừng hực
lửa. “Được, cô gái này được đấy, tôi muốn cả hai
người!" Nói xong, anh Bì đi về phía Tô Văn Kỳ, thuận tay
tóm lấy cổ tay cô ấy. Tần Lâm đột nhiên tóm lấy cổ tay anh Bì trước,
năm ngón tay dùng sức. Anh Bì lập tức toát mồ hôi lạnh. “Cậu...cậu làm gì vậy!”
Tần Lâm nói: “Không phải ai anh cũng chọc vào
được đâu”. -----------------------