Chương 200: Ăn hải sản Trong khi Khổng Phàm Lâm đang kê đơn thuốc,
Trịnh Hân khoác cánh tay Định Minh Lượng, nói. “Diệp Vẫn Nhi, cô không ngờ đúng chứ, Định
Minh Lượng bây giờ đang làm ăn rất tốt, hiện tại
chúng tôi đã là phó giám đốc tổ chức từ thiện ở khu
Hoa Nam, thu nhập hàng năm vài trăm nghìn, lúc đầu
cô từ chối anh ấy, bây giờ hối hận rồi chứ?” Định Minh Lượng ưỡn cái bụng lớn của mình lên,
mặt mày ra vẻ cười nhạo. Ban đầu Diệp Vãn Nhi từ chối anh ta vô cùng
tuyệt tình. Lúc trước anh ta là một người bình thường, còn
Diệp Văn Nhi lại là một tiểu thư con nhà giàu, quả
thực đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng hiện tại, địa vị của cả hai gần như hoán đổi
cho nhau, ai là cóc ghẻ ai là thiên nga thì vẫn nên coi
lại. Diệp Vãn Nhi vẫn ra vẻ thờ ở: “Không có gì phải
hối hận, tôi căn bản không hề thích anh ta”. Trịnh Hân hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ nói thế đi, cô
cũng biết bây giờ anh ấy đã là chồng tôi, cô trèo cao không tới nên mới nói vậy chứ gì?” “Thôi được rồi, đều là chuyện cũ cả, bây giờ nói
cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, dù sao thì bây giờ tôi
cũng đang sống rất tốt”. “Ông xã ơi, hải sản hôm qua chúng ta ăn rất ngon,
em nhớ trước khi đi anh được tặng voucher đúng
không, cho Vãn Nhi đi, đề cô ấy đi ăn thử". Định Minh Lượng cười nói: “Bà xã à, voucher phải
ấn đủ 2000 mới được giảm 500, những người bình
thường như bọn họ lại có thể tiêu hơn một nghìn vào
một bữa ăn sao? Chẳng phải là muốn giết họ đấy ư” Trịnh Hân giả vờ đột nhiên nhận ra: “Ô, ra là vậy,
do em suy nghĩ không chu toàn rồi, một bữa ăn hơn
một nghìn thật quá xa xỉ với bọn họ, tiền sinh hoạt
của người bình thường một tháng chỉ bấy nhiêu, cũng
không thể nào một bữa ăn sạch tiền tiêu cả tháng
được chứ, ha ha..." Hai người cùng nhau vợ hát chồng khen hay,
đừng nói là ghét người ta, ngay cả việc ăn hải sản
cũng thêu dệt được nửa ngày trời. Khổng Phàm Lâm kê đơn thuốc rồi đưa sang, ông
nói với vẻ khá bực dọc. “Uống thuốc theo đơn, sau một ngày sẽ thấy hiệu
quả”. Đinh Minh Lượng vội nói: “Bác sĩ phải kê thuốc tốt cho vợ tôi đấy, tiền bạc không thành vấn đề, chủ yếu
là dạ dày của vợ tôi, nó vô cùng quý giá”. Nói xong, Đinh Minh Lượng lấy ra một xấp tiền đặt
lên bàn, có lẽ là hơn một nghìn. “Tiền khám, tôi đưa nhiều một tí, coi như tiền típ” Dứt lời, Định Minh Lượng đỡ Trịnh Hân đứng dậy,
cả hai vừa cười vừa đi ra ngoài. Khổng Phàm Lâm không nói nên lời, bực mình
trợn mắt: “Thứ gì thế này, ăn hải sản thôi cũng làm
lắm trò”. Đường đường là bậc thầy về Đông y lại bị hai đứa
nhà giàu mới nồi này chọc tức. Diệp Vãn Nhi cũng trợn tròn mắt, không chịu nổi
loại người này. Tần Lâm mỉm cười: “Không sao, loại người này cứ
coi như trò cười là được”. “Nhưng khi nghe bọn họ nói xong, anh lại cảm
thấy hải sản cũng không tồi đấy, Văn Nhi, hay là trưa
nay chúng ta đi ăn hải sản đi?” Diệp Vãn Nhi gật đầu: “Được, đều nghe anh Tiểu
Lâm hết”. Tần Lâm nhìn Không Phàm Lâm và Trịnh Bình
Long, nói: “Hai người đi cùng không?” Khổng Phàm Lâm lắc đầu: “Tôi không đi, tránh làm bóng đèn”.
Trịnh Bình Long cũng lắc đầu không đi. Tần Lâm đành một mình đi ăn với Diệp Vãn Nhi. Anh lấy điện thoại ra, tiện tay tra một nhà hàng 3
sao Michelin. Sau khi Trịnh Hân rời khỏi y quán Hiên Viên, cô ta
cảm thấy tỉnh thần sảng khoái và bụng cũng không
còn đau nữa, tuy chưa uống thuốc nhưng cô ta lại vô
cùng vui vẻ về chuyện với Diệp Vãn Nhi. Con tiện nhân năm đó luôn hơn mình về mọi mặt,
bây giờ như thế nào chứ, chẳng phải là mình trở
thành phú bà còn cô ta vẫn là người thường hay sao? Trịnh Hân càng nghĩ càng cảm thấy thoải mái, bèn
nói: “Ông xã, hay là chúng ta đi ăn một bữa chúc
mừng đi, được không?” Định Minh Lượng cười đáp: “Được thôi, em muốn
ăn gì?” Trịnh Hân lấy điện thoại ra tra một lúc: “Ông xã,
nhà hàng Michelin này chúng ta chưa đi, hay là qua
đó ăn đi được không?” -----------------------