Chương 226: Bọn họ sẽ tặng Lưu Lộ thử gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng
cũng hẹn được giảng viên của cô ta. Giảng viên đại học rất có năng lực, rất nhiều
giảng viên ngoài công việc giảng dạy trên trường,
còn gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài. Vậy nên có quan hệ tốt với giảng viên đại học là
điều vô cùng cần thiết. Giảng viên hướng dẫn của Lưu Lộ tên là Diêu Đan,
năm nay ba mươi sáu tuổi, cũng được coi là người
thành công. Sau khi gặp mặt, Tôn Nhị Mai vô cùng khách khí
với người ta. "Cô Diêu, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, con gái tôi
đã gây nhiều phiền phức cho cô rồi". Diêu Đan mỉm cười: "Chị khách khí quá rồi, Lưu Lộ
có thành tích không tồi ð trường, tôi rất thích con
bé". Nghe thấy giảng viên khen con gái mình, Tôn Nhị
Mai vui vẻ ra mặt. "Cô Diêu, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt cô,
tôi mời cô ăn bữa cơm, chúng ta đi thôi!" Tôn Nhị Mai vô cùng cời mở, thân mật khoác tay
Diêu Đan đi đến nhà hàng. Đi đến nhà hàng Hòa Thuận, Diêu Đan có hơi ngại
ngùng. "Úi, nhà hàng này hơi đắt, chúng ta đi ăn cái gì
bình thường là được rồi". Dù sao cũng là người nhà của sinh viên mời
khách, đi chỗ nào cao cấp quá thì cô ấy hơi ngại. Hơn nữa trông cách ăn mặc của Tôn Nhị Mai rất
bình thường, cô ấy là giảng viên, đương nhiên biết gia
cảnh của Lưu Lộ như thế nào, đứa trẻ nông thôn,
trong nhà cũng không có nhiều tiền. Tôn Nhị Mai lại chẳng hề quan tâm: "Không sao,
mời cô Diêu ăn cơm, sao có thể tùy tiện được, chúng
ta đi tới nhà hàng đó thôi!" Ba người phục nữ đi đến đó, đến cổng liền nói với
nhân viên phục vụ. "Chọn cho chúng tôi một phòng riêng". Nhân viên phục vụ rất lễ phép đáp: "Thưa mấy
chị, hôm nay phòng riêng ở chỗ chúng tôi đều kín rồi
ạ, chỉ còn bàn ở đại sảnh". Tôn Nhị Mai nhíu mày hỏi: "Mấy người không biết
tôi sao? Hôm qua tôi và con rể tôi qua đây ăn cơm,
mau chọn cho chúng tôi một phòng riêng!" Dù sao cũng là mời giảng viên ăn cơm, kết quả lại không nề mặt như vậy khiến Tôn Nhị Mai tức giận. Nhân viên phục vụ cũng có hơi cáu: "Xin lỗi,
phòng riêng hết chỗ mất rồi, dù là ai cũng không còn
chỗ". Diêu Đan đứng ở bên cạnh cảm thấy hơi ngại
ngùng: "Chị Tôn, hay là thôi đi vậy, ngồi ở đại sảnh
cũng được mà". Diêu Đan đã nói vậy rồi, Tôn Nhị Mai cũng không
còn cách nào khác, hung hăng trừng mắt nhìn nhân
viên phục vụ, chọn một chỗ rồi ngồi xuống. Bởi vì nhà hàng đông người, bọn họ chỉ có thể
ngồi ở gần cửa, khác hoàn toàn với phòng riêng hôm
qua. Cầm thực đơn lên, Diêu Đan nhìn món ăn rồi
chuẩn bị chọn món. Tôn Nhị Mai nói: "Không cần xem thực đơn đâu,
cứ tùy tiện chọn mấy món ăn kèm là được, bọn họ sẽ
tặng đó". Diêu Đan sững sờ, còn có cả kiểu này sao? Đây
không phải là lần đầu cô ấy đến ăn ở nhà hàng Hòa
Thuận, nhà hàng cao cấp như thế này làm gì có
chuyện tặng đồ ăn? "Hay là chúng ta cứ gọi mấy món đi, nhỡ may bọn
họ không tặng thì sao?"
Tôn Nhị Mai ra vẻ trong lòng đã có tính toán: "Cô -----------------------