Chương 434: Tần đại sư thẳng thắn
Đối mặt với lời chất vấn của một bậc thầy Đông y, có thể không hề sợ hãi, thì một là có tố chất tâm lý tốt, da mặt siêu dày, hai là trong lòng rất tự tin. Có vẻ như Tần Lâm là vế đằng sau. Dưới khán đài không còn ai chất vấn nữa, Tần Lâm tiếp tục hỏi bệnh. “Ngày thường có uống rượu không?" Ông cụ cười: "Có, có uống một ít, một ngày hai lần, tôi tuổi cao rồi, uống một ít rượu trắng có lợi cho sức khỏe, có thể làm mềm mạch máu". Tần Lâm cười không nói gì, sau đó lại hỏi tiếp. "Đi tiểu có bọt không, có mùi không?" Mấy biên tập viên nhíu mày, nói với đạo diễn: "Đạo diễn Cao, đây là truyền hình trực tiếp đấy, cứ tiểu tiện với cả đi nặng, có phải hơi thô tục quá không?" Đạo diễn Cao không để ý: "Đây là khám bệnh, không phải chọn hoa hậu, con người ăn ngũ cốc hoa màu, đương nhiên đã ăn uống thì phải đi ngoài rồi, có gì mà thô tục, mấy người không đi nặng à?" Mấy biên tập viên bị đạo diễn nói cho mà đỏ mặt, không dám ho he. Ông cụ nói: "Có bọt, mùi rất nặng". Tần Lâm gật đầu, lấy ra một cây bút, viết một đơn thuốc, sau đó nói. "Nếu ông muốn khỏi bệnh thì phải kiêng rượu, ông làm được không?" Ông cụ sững sờ: "Bệnh này của tôi thì có liên quan gì đến uống rượu chứ? Tôi cũng không uống nhiều mà". Tần Lâm nói: "Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn gạt bỏ mấy lời đồn thổi vớ vẩn. Lúc nãy ông nói, uống một chút rượu có lợi cho sức khỏe, làm mềm mạch máu, cái này là đồn thổi vớ vẩn". "Rượu là rượu, cồn không có lợi gì cho sức khỏe, cho dù uống một ngụm thôi cũng rất nguy hiểm với sức khỏe của ông, mấy lời đồn thổi này được truyền ra, rõ ràng là do mấy người thích uống rượu tạo nên, tìm lý do để uống rượu mà thôi". Tần Lâm vừa nói ra mấy lời này, khán giả bên dưới liền bật cười. Không ngờ vị Tần đại sư này hài hước thế, vốn cho rằng đại hội Đông y sẽ là một chương trình thảo luận về học thuật một cách vô cùng nghiêm túc, nhưng không ngờ nó lại hài hước và nhẹ nhàng đến vậy. Rất nhiều cư dân mạng xem video trên nền tảng livestream cũng cười như được mùa, bắt đầu thả bình luận. "Vị Tần đại sư này thẳng thắn quá hahaha!" "Cảnh cáo Tần đại sư, anh đã bị cả nhà loại ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm". "Chương trình này thú vị quá, về sau Tần đại sư mà là đối tượng của tôi, cùng tôi theo đuổi thần tượng thì chắc thú vị lắm!!" "..." Ông cụ nghe vậy xong liền cười gượng: "Nếu thực sự vì uống rượu mới đau, vậy không uống là được nhỉ". Cơ thể đương nhiên là số một, ông cụ đã được nếm trải nỗi khó chịu khi bị gút, vậy nên không uống rượu cũng được. Tần Lâm nói: "Tôi viết cho ông hai toa thuốc, Nhân Trần Ngũ Linh Tan, Bạch Hổ Thừa Khí Thang, mỗi toa uống mười ngày, bỏ rượu, không được ăn đồ ăn có lượng Purine cao, ba ngày sẽ có hiệu quả, một tháng là khỏi bệnh". Ông cụ gật đầu lia lịa: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!" Tôn Xương Hải có hơi hiếu kỳ: "Có thể cho chúng tôi xem một chút đơn thuốc này không?" Tần Lâm gật đầu, giơ tay ý bảo bọn họ có thể xem. Ông cụ đưa đơn thuốc qua, các chuyện gia lập tức đứng lên xem, sau đó liền liên tục gật đầu. Đơn thuốc này không tồi, thuốc có tính ôn hòa hơn nữa lại vô cùng có hiệu quả, trong đó còn thêm một phần bã rượu, để ông cụ thỏa cơn thèm rượu, lại không ảnh hưởng đến sức khỏe, thực sự phù hợp với người bệnh mà. Có thể kê được đơn thuốc thế này, anh thanh niên được gọi là đại sư này đúng là không hề chỉ có danh không có thực. Mọi người ở đây đều cho Tần Lâm nhiều bình luận tốt. Lão Nghiêm cười hi hi mà nói: "Thế nào Lão Tôn, phục chưa? Tần đại sư đây đúng là có bản lĩnh nhỉ". Tôn Xương Hải thực sự phục, Tần Lâm chẩn đoán chuẩn vô cùng, kết hợp với đơn thuốc chu toàn mọi mặt, người bệnh chắc chẳng mấy chốc mà khỏi thôi. Có điều nhiều cư dân mạng trước màn ảnh nhỏ vẫn không hài lòng. "Chỉ thế thôi à? Đây đâu phải là chữa bệnh ngay tại chỗ, còn cần phải đi về uống thuốc, chẳng phải Đông y thần kỳ lắm sao, sao lại không thể chữa khỏi ngay lập tức vậy?" "Đúng vậy, chúng tôi muốn xem châm cứu, mấy thứ này chán quá". "Mau, mau cho một chứng bệnh khó chữa đi, gút đâu phải bệnh lớn gì, tôi cũng biết chữa, Đài truyền hình Trung Ương chẳng nhẽ chỉ có vậy thôi à?" "Đưa mấy người bệnh cụt tay què chân lên đi, bảo đại sư chữa thì tôi mới tin, chứ mấy chứng bệnh bình thường này chán quá". "..." Dù sao trong chương trình, Tần Lâm cũng nói quá chuyên ngành, người trong ngành nghe phát liền biết ngay anh rất giỏi, nhưng người ngoài ngành nghe xong thấy khô khan vô cùng, cuối cùng đâu có chữa khỏi ngay tại chỗ cho ông cụ, vẫn phải về nhà uống thuốc mới khỏi, như vậy thì chả hay gì cả. Người Hoa Hạ có hơi thần thánh hóa Đông y, cũng như công phu Hoa Hạ vậy, trong mắt mọi người chỉ cần biết một chút công phu là có thể vượt nóc băng tường, ngắt lá phi hoa. Nhưng trên thực tế chữa bệnh bằng Đông y không có gây chấn động như vậy, nhiều lúc cũng chỉ bình thường mà chữa thôi, khám bệnh, kê đơn, về nhà uống thuốc, ba đến năm ngày sẽ thấy hiệu quả. Nhưng là chương trình truyền hình, nên như thế này vẫn hơi khô khan, đạo diễn Cao nhìn phản ứng của cư dân mạng, nhíu mày nói. "Đưa người bệnh cuối cùng vào đi!" Mấy biên tập viên cũng hơi kinh ngạc: "Đạo diễn Cao thực sự muốn đưa anh ta lên sân khấu sao? Nguy hiểm lắm!" Đạo diễn Cao gật đầu, thực sự ông ta cũng rất lo lắng, nhưng nhìn Tần Lâm thành thạo tay nghề như vậy, cảm thấy cũng không thành vấn đề, vì hiệu quả của chương trình, phải liều một phen. "Mời người bệnh số hai". Tiểu Lan đã nghe được tin qua tai nghe, lập tức mời người bệnh đặc biệt lên sân khấu. Người bệnh này vô cùng đặc biệt, bởi vì khi anh ta lên sân khấu, còn đeo một chiếc còng tay.
Một anh thanh niên khoảng hai tư hai lăm tuổi, tầm tuổi Tần Lâm, cơ thể cường tráng, bên cạnh còn có bố đỡ anh ta, người bố già bị mù một mắt, vừa nhìn liền biết mù nhiều năm rồi. Tần Lâm cũng nhíu mày, sao lại đeo còng tay vậy. Sau khi lên sân khấu, MC bắt đầu giới thiệu. "Thưa khán giả, mọi người yên tâm, người bệnh đeo còng tay không phải vì anh ấy là tội phạm mà vì dễ bị kích động, vậy nên anh ấy tự bảo còng mình lại". Nói xong, MC liền đưa mic cho anh ta: "Anh có thể giới thiệu một chút về bản thân không". Người bệnh cúi đầu, tâm trạng có vẻ khá ủ dột, hơi xấu hổ. "Tôi lên là Tô Nhân Long, năm nay hai mươi tư tuổi, tôi bị rối loạn tâm thần ngắt quãng, từng...từng hại chết mẹ tôi, làm mù một bên mắt của bố tôi". Nói xong, Tô Nhân Long lập tức quỳ xuống khóc. "Xin các vị thần y có thể cứu tôi..." Các bác sĩ ở bên dưới lập tức đứng dậy: "Tôi nhớ ra rồi, có phải bệnh nhân tâm thần lên thời sự mấy năm trước không?" -----------------------