Chương 440: Nha Nha thật
Biết Tần Lâm không dễ chọc, nên tìm cô gái đó đỏng giả làm Tần Nha Nha, muốn đánh lén Tần Lâm. Tần Nha Nha thật đã bị bọn họ ném đến cầu vượt, không ai biết cụ thể thế nào, không chừng đã chết rồi. Sau khi biết được thông tin, Tần Lâm liền cầm một cây bút máy trên bàn lên đâm thẳng vào cổ hiệu trưởng Miêu, máu từng giọt chảy qua ngòi bút xuống đất. Tần Lâm nhấc chân đạp gãy chân tay của ông ta, sau đó khóa cửa lại, nhảy ra ngoài cửa sổ. Viện trưởng Miêu nằm yên bất động, yên lặng cảm nhận máu của mình chảy ra, toàn thân đau nhức, khổ sở chờ đợi cái chết. ...... Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Tần Lâm chạy xe thẳng đến cầu vượt. Thật ra, dưới chân cầu vượt có một nhóm người chủ yếu kiếm sống bằng nghề ăn xin. Hiện giờ rất nhiều người biết, có những người ăn xin là giả vờ chứ thực ra không đến nỗi khổ sở, ăn xin chính là một nghề của bọn họ. Có rất nhiều người ăn xin ban ngày xin tiền, ban đêm lái xe vào bar, đây là điều hết sức bình thường. Ăn xin hiện giờ là nhóm người có thu nhập cao, mỗi tháng kiếm ba mươi năm mươi nghìn tệ là chuyện bình thường. Vì vậy có rất nhiều người tranh nhau làm nghề này, hình thành một xã hội nhỏ. Lúc này ở dưới chân cầu vượt, một nhóm người đang bao vây một cô bé. Cô bé cầm trên tay một chiếc bánh hamburger, là đồ ăn thừa của người khác. Cô bé cả người bẩn thỉu, trên mặt cũng dính bụi bặm, chỉ có đôi mắt rất sáng. Mấy người ăn xin đứng trước mặt, trong đó có một người đàn ông cao to khỏe mạnh, ăn mặc rách rưới, cầm trên tay một chai bia, vừa uống vừa say khướt nói. “Nhóc con này sinh sống cũng ổn phết nhỉ, còn được ăn humburger cơ đấy? Hôm nay kiếm được bao nhiêu?” Cô bé quỳ xuống đất, cầm chặt chiếc humburger của mình, ảnh mắt có chút cảnh giác. “Không được bao nhiêu, hơn một trăm thôi”. Cô bé sau khi bị cô nhi viện đuổi ra ngoài, bởi vì người tí hon giả mạo cô bé, nên hiện giờ cô bé thậm chí còn không có thân phận, chỉ có thể ở đây xin ăn. Cũng may trông cô bé đáng thương, nến không ít người tốt bụng cho cô bé tiền, còn mua humburger cho cô bé ăn, hơn một trăm tệ trong bát là thành quả của hôm nay. Cô bé nghĩ, nếu xin thêm được nhiều hơn chút nữa thì có thể đi học rồi. Những đứa trẻ khác mười tuổi đều đang đi học, còn cô bé không biết gì cả, ở cô nhi viện cũng chỉ được học những công việc nhà như nấu cơm, giặt quần áo. Người đàn ông uống bia cười khinh bỉ: “Một trăm mà còn ít à? Có biết tao là ai không? Tao là đại ca chỗ này, mày có thể gọi tao là anh Lượng, mày mới tập tành làm ăn mà không biết chào hỏi tao à?” Tần Nha Nha hơi sợ hãi, nhưng vẫn tỏ ra rất lẽ phép. “Chào anh Lượng”. Anh Lượng cười khinh bỉ, vươn bàn tay vừa to vừa bẩn ra trước mặt Nha Nha. “Biết nào thế nào rồi chứ?” Mặc dù Tần Nha Nha mới mười tuổi, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy đã khiến cô bé trở nên khá trưởng thành, biết bản thân thuộc nhóm yếu thế, nên cũng không phản kháng. Đưa hết một trăm tệ của mình vào tay hắn ta. Anh Lượng hài lòng gật đầu: “Tốt, nhóc con hiểu chuyện đấy”. “Nhưng chỗ này của mày còn ít quá, tuổi của mày rất đáng thương, nên kiếm được nhiều hơn mới phải”. “Chủ yếu là do cơ thể mày không được, thế này đi, tao sẽ đánh gãy một chân của mày, ngày mai mày sẽ xin được nhiều tiền hơn, thế nào?” Thực ra ngành nghề ăn xin này có rất nhiều quy tắc, có người chân tay bình thường, có người lại bị gãy. Nhất là trẻ con, sống đầu đường xó chợ lại còn gãy chân gãy tay rất dễ giành được thương cảm của người khác, nhiều khi một đứa trẻ xin ăn được nhiều tiền hơn người trưởng thành gấp mấy lần. Còn loại người quản lý như anh Lượng, thường sẽ thu hết tiền lại, sau đó chỉ cho bọn họ một ít tiền để ăn cơm, còn áp bức bóc lột hơn cả Bá Kiến. Nhưng những đứa trẻ này cũng không còn cách nào, bị đánh gãy chân tay, nếu không có người quản lý bọn họ, thì có thể sẽ chết ở đầu đường, trẻ con cũng không có nhiều năng lực như vậy, chỉ có thể yên lặng chịu áp bức. Tần Nha Nha vô cùng sợ hãi khi nghe tin mình sắp bị đánh gãy chân. “Đừng đánh em, ngày mai em sẽ xin nhiều hơn có được không?” Tần Nha Nha nắm chặt tay, lo lắng nhìn bọn họ. Cho dù Tần Nha Nha vô cùng đáng thương, nhưng những kẻ làm nghề này thì lấy đâu ra lòng thương chứ, cho dù đánh thương hơn nữa thì bọn chúng vẫn thờ ơ lạnh lùng. “Xin nhiều hơn? Với bộ dạng này của mày thì có thể xin được mấy trăm chứ, tin tao đi, đánh gãy một chân, thì mai mày sẽ có thể xin được hai ba nghìn, sau khi đánh gãy chân tao sẽ bó bột cho mày, ba tháng sau là sẽ lành lại thôi”. Hai mắt Tần Nha Nha ửng đỏ: “Đừng, đừng...”. Cô bé cũng không biết phản kháng thế nào, muốn chạy, nhưng nhiều người bao vây như thế cô bé cũng không chạy được, Tần Nha Nha chỉ có thể từng bước lui lại phía sau. Anh Lượng cười khinh bỉ, tiến lên nắm lấy cánh tay của cô bé. “Lại đây!” Hai tên mập mạp đi lên ấn Tần Nha Nha xuống dưới đất. “Nào, kéo chân của nó”. Một người tiến lên, kéo chân của Tần Nha Nha, hai người cầm lấy một thanh gỗ, vung vẩy trên chân Tần Nha Nha. “Anh Lượng, đánh ở đâu ạ?” Hai người chỉ vào vị trí đùi của Tần Nha Nha: “Đánh vào đùi đi, như vầy sẽ trông khổ hơn, giữ chặt vào, tao bắt đầu đây”. Nói xong, tay của anh Lượng liền giơ lên cao. Lúc sắp đập xuống, một giọng hét đột nhiên vang lên từ phía sau. “Dừng tay!” Hai tên sững sờ giây lát, quay đầu thì bị ăn ngay một cú đấm giữa mặt. Cơ đau dữ dội ập đến, nước mắt nước mũi trào ra. Anh Lượng lập tức bay ra ngoài, cả người đập mạnh xuống đất phát ra tiếng như bom nổ. Tần Lâm xông lên trước, vung chân lên đá vào cánh tay của tên đang kéo cổ chân của Tần Nha Nha. Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cánh tay của hắn lập tức bị gãy, chiếc xương trắng ởn thò ra, trông rất đáng sợ. Tần Nha Nha đã khóc nức nở, cả người run rẩy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Tần Lâm nhanh chóng đỡ cô bé dậy, thấy vùng chán giữa đôi lông mày giống chú Út y như đúc, Tần Lâm chỉ thấy sống mũi cay cay. Con của của chú Út, cho dù là con ngoài giá thú nhưng cũng là con cháu nhà họ Tần, lại lưu lạc thành ra thế này. Trời đang rất lạnh, nhưng cô bé vẫn mặc một chiếc quần đùi và áo ngắn tay, cổ chân lộ ra chiếc bớt giống hệt chú Út. Tần Lâm xoa đầu Tần Nha Nha, dịu dàng nói. “Đừng sợ, anh là anh của em, sau này sẽ không ai dám bắt nạt em nữa”. Tần Nha Nha lau nước mắt, lắc đầu: “Anh không phải, em không có anh”. Tần Lâm thở dài: “Anh thật sự là anh của em, sau này có anh rồi, không ai có thể bắt nạt em nữa, nào, đứng bên cạnh anh”. Tần Nha Nha hiển nhiên vẫn chưa tin lắm, nhưng đứng đến bên cạnh Tần Lâm quả thực rất an tâm, ít nhất còn tốt hơn là bị người ta đánh gãy chân. Anh Lượng bị đấm gãy mũi, nằm xuống đất một lúc lâu vẫn không đứng dậy được, mấy phút sau mới được người đỡ dậy, ôm lấy mũi và nói một cách hằn học. “Con mẹ nó, mày là ai!” -----------------------