Chương 470: Một châm
Xung quanh Viên Thiệu Cường toàn mảnh thủy tinh vỡ, vừa rồi nhìn thấy Tần Lâm đâm một cây kim bạc lên đầu Trần Đế Hào, hắn liền cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn nghiến răng nói. “Con mẹ mày đừng làm trò đó với tao, có ngon thì giết chết tao đi! Tao không tin...” Vụt! Viên Thiệu Cường còn chưa kịp nói xong, đột nhiên Tần Lâm vung tay phải lên, một cây kim bạc bay ra, trực tiếp xuyên qua ấn đường của Viên Thiệu Cường. Phập! Viên Thiệu Cường phun máu ngay tại chỗ, trợn tròn hai mắt rồi chết ngay lập tức. Lôi Hồng sửng sốt, vội vàng tiến đến kiểm tra, bấm vào động mạch ở cổ, quả nhiên hắn đã tắt thở. Nhìn thấy cây kim bạc trông như lông bò trên ấn đường của hắn, đồng tử Lôi Hồng co rút lại, thoáng hiện lên một tia sợ hãi. Cậu Tần này, thật là lợi hại! Lúc trước, cô đã từng hỏi qua Lão Toàn, Tần Lâm lúc ở bệnh viện quả thật là đã tay không đoạt súng, hơn nữa còn khiến cho nòng súng biến dạng, đây là việc mà Lão Toàn tận mắt chứng kiến. Điều đó đủ cho thấy cậu Tần tuyệt đối không phải người bình thường, và thân phận của anh cũng không đơn giản chỉ là một bác sĩ bình thường. Hơn nữa, hôm nay nhìn thấy Tần Lâm ra tay, Lôi Hồng còn kinh ngạc hơn, chỉ một cây kim bạc bé tí có thể giết được một người, vả lại còn được phóng ra trên không trung. Tốc độ, sức mạnh và độ chính xác này đơn giản là còn mạnh hơn cả một khẩu súng lục. Người như vậy nếu muốn giết ai đó, há chẳng phải sẽ dễ dàng như trở bàn tay sao? Nhìn thấy Viên Thiệu Cường chết, Trần Đế Hào còn hoảng sợ hơn nữa, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng dậy được. Lôi Hồng nói: “Trần Đế Hào, anh đã nghe rõ chưa? Nếu còn có ý nghĩ muốn phản bội cậu Tần thì kết cục của anh cũng sẽ thê thảm như vậy”. Trần Đế Hào gật đầu lia lịa, lúc trước Tần Lâm tạo ra hột mụn này trên ấn đường của ông ta, thực ra ông ta cũng không lấy làm quan trọng lắm. Vốn nghĩ nó chỉ là mụn nhọt, định quay về tìm một bác sĩ Đông y giỏi nào đó để khám, nói không chừng có thể chữa được. Nhưng vừa rồi nhìn thấy được phi châm của Tần Lâm giết người, ông ta đã thực sự sợ hãi, biết rằng người này không hề dễ dây vào. Tần Lâm bước đến phía trước Trần Đế Hào, rồi nhìn bàn tay đang bị đóng trên bàn trà kia. Sau đó anh dùng tay trái ấn cổ tay ông ta, rồi rút dao bằng tay phải. ‘Phụp’ một tiếng! Trần Đế Hào nghiến răng, nhưng lại cảm thấy không quá đau đớn, chỉ có một chút ớn lạnh mà thôi. Nhìn kĩ hơn một chút, khi Tần Lâm ấn vào cổ tay thì có một cây kim bạc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nó đâm xuyên qua cổ tay nên ông ta mới không có cảm giác gì. Theo lý mà nói, con dao đã đâm vào mu bàn tay và cắt đứt kinh mạch, một khi đã đứt thì máu sẽ chảy ra rất nhiều. Tuy nhiên, khi Tần Lâm rút dao ra, Trần Đế Hào lại không có bất kì cảm giác nào. Sau đó, Tần Lâm dùng kim bạc đâm vào huyệt đạo để cầm máu. “Ra ngoài và băng bó lại đi, không có chuyện gì nữa đâu”. Trần Đế Hào vội vàng cung kính nói: “Cảm ơn cậu Tần, cảm hơn chị Hồng!” Lôi Hồng gật đầu, sau đó nhìn sang Tưởng Na Na, hỏi: “Cậu Tần, còn cô ta?” Sắc mặt Tưởng Na Na tái nhợt, lùi về phía sau, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi. “Đừng, đừng giết tôi, Linh Linh, Linh Linh cứu tớ!” Chúc Linh Linh cau mày, dù thế nào thì Tưởng Na Na cũng là bạn thân của cô, tuy hôm nay cô đã bị lừa gạt nhưng tình cảm bao năm qua của hai người vẫn còn đó. Chúc Linh Linh kéo cánh tay Tần Lâm rồi nói: “Anh Tiểu Lâm, tha cho cô ấy đi”. Tần Lâm gật đầu: “Cút đi”. Tưởng Na Na như được ân xá, nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài, cô ta sẽ không thể nào quên được cảnh tượng đẫm máu ngày hôm nay. Sau khi Tưởng Na Na rời đi, Lôi Hồng mới sai vài người đưa Trần Đế Hào đến bệnh viện, Tần Lâm cũng không ở lại đó lâu, liền đưa Chúc Linh Linh trở về nhà. Còn về chuyện Chúc Linh Linh thiếu tiền vốn thì Lôi Hồng đã cho người giải quyết giúp cô. Rời khỏi quán karaoke Đế Hào, Chúc Linh Linh vẫn còn đang rất sốc, cảnh tượng vừa rồi thực sự quá hãi hùng. Người đó chính là Lôi Hồng! Cho dù cô là người Đông Hải, nhưng tên tuổi của Lôi Hồng lại nổi như cồn, đó thật sự là một nhân vật máu mặt ở tỉnh lỵ. “Sao anh lại quen biết Lôi Hồng?” Chúc Linh Linh vừa nói xong, đột nhiên có giọng Lôi Hồng truyền đến từ phía sau. “Cậu Tần là ân nhân cứu mạng của tôi”. Hai người nhìn lại, thì ra là Lôi Hồng đã đuổi theo sau, sau khi xử lý xong việc của Trần Đế Hào, Lôi Hồng đã chạy theo bọn họ. “Cậu Tần đã cứu sống tôi trong bệnh viện, cô Chúc, sau này cô cần gì cứ liên hệ với tôi là được”. Chúc Linh Linh gật đầu, cảm thấy vừa mừng vừa lo: “Vậy, cảm ơn chị Hồng nhiều”. “Anh Tiểu Lâm, công ty em còn có chuyện, em về trước đây”. Lôi Hồng đã liên hệ với bên cô để đầu tư, đương nhiên cô phải nhanh chóng quay về để giải quyết. Sau khi Chúc Linh Linh đi, Lôi Hồng và Tần Lâm lại đi cùng nhau: “Cậu Tần, cậu muốn đi đâu, để tôi đưa cậu đi”. Tần Lâm suy nghĩ một hồi: “Đến trường học, đón em gái tôi đi ăn”. Trường học của Nha Nha là trường nội trú, mọi thứ ăn uống đều ở trong trường, rất thích hợp cho việc quản lý và có lợi cho sự phát triển của trẻ em, nhưng đôi khi phụ huynh cũng nên đến thăm, dẫn con đi ăn đi chơi gì đó. Lôi Hồng gật đầu, trường học cách cũng khá gần nên cũng không lái xe, liền đi bộ cùng Tần Lâm. Tần Lâm vốn đã rất cao, Lôi Hồng đi giày cao gót ở cạnh anh nhưng cảm giác vẫn chỉ cao ngang bằng nhau. Thân hình Lôi Hồng cao gầy, mặc một chiếc váy ngắn màu đen làm nổi bật làn da trắng muốt. Đôi môi đỏ mọng, trông vô cùng kích thích. Mái tóc ngắn cá tính, có thể phô rõ các đường nét trên khuôn mặt, hốc mắt sâu, mũi cao, Lôi Hồng đích thị là một mỹ nữ. Trong số những người phụ nữ mà Tần Lâm quen biết, Lôi Hồng cũng tương đối lớn tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi, vô cùng quyến rũ, lại cộng thêm thân phận đặc biệt, nên càng khiến cho cô không giống những người phụ nữ khác. Lôi Hồng đi theo Tần Lâm, trên người cũng mang theo vẻ ngạo nghễ, nhưng cô đã kiềm chế đi rất nhiều, nên chỉ trông giống như một quý phu nhân đi cạnh Tần Lâm mà thôi. “Cậu Tần, tôi thấy cậu cũng rất giỏi võ, cậu học từ ai thế?”
Cuối cùng Lôi Hồng không nhịn được mà hỏi, võ công giỏi Lôi Hồng cũng đã thấy nhiều, nào là đặc chủng binh, lính đánh thuê, sát thủ hàng đầu... Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một người vừa có thể giết người cũng vừa có thể cứu người như Tần Lâm đây. Tần Lâm cười nói: “Nói ra có thể không tin, trước đây chắc chị có xem qua tin tức chứ, nói cho mọi người tin rằng ông lão đạo trưởng khoa học kia chính là sư phụ của tôi”. Lôi Hồng sững ra một lúc. Ban đầu đoạn video Diệp Hiên Viên nhảy xuống từ tòa nhà cao một trăm mét được truyền khắp cả nước, Lôi Hồng đương nhiên đã nghe qua chuyện này vài lần, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến. Bởi vì thứ đó không thể nào tồn tại được, chắc chắn là giả, hoặc là hậu kỳ chỉnh sửa, hoặc là hiệu ứng đặc biệt của phim dùng để thu hút sự chú ý của mọi người để tăng lượng truy cập, vậy nên Lôi Hồng mới không thèm để ý đến. Nhưng khi nghe Tần Lâm nói vậy, cô đột nhiên có chút kinh ngạc. “Cậu Tần, chẳng lẽ... sư phụ của cậu có năng lực nhảy từ độ cao một trăm mét sao?” -----------------------