Chương 474: Rolex Submariner
Sau khi ngồi xuống, Tạ Hoa Cường nhìn Tầm Lâm rồi cau mày lại. “Đây là vệ sĩ, thư ký hay là tài xế? Sao lại ngồi cùng bàn chứ?” Tạ Hoa Cường nói với thái độ kiêu ngạo, coi thường người khác. Vương Vân cười khẩy rồi nói: “Đây là người theo đuổi con gái tôi”. Vương Vân cũng không giới thiệu Tần Lâm hẳn hoi bởi vì anh chẳng có gì đáng để giới thiệu, một tên thiếu gia sa sút, ngoài một căn nhà ra thì chẳng có gì hết. Tạ Hoa Cường cười khẩy: “Người theo đuổi Linh Linh? Xin hỏi cậu là loại cóc ghẻ nào vậy, ha ha ha……” Tạ Hoa Cường cười bất lực: “Đúng là ai cũng dám theo đuổi tiểu thư con nhà giàu, trông cậu giống như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, đang làm công việc gì hay là lại ăn bám?” Tạ Hoa Cường mở miệng ra là chế giễu người khác, Chúc Linh Linh bực bội cau mày lại. “Anh Tiểu Lâm là bác sĩ, là thần y!” Chúc Linh Linh nhấn mạnh thân phận của Tần Lâm, nâng cao vị thế của anh để tránh tên Tạ Hoa Cường lại chế giễu. “Bác sĩ? Ha ha”. Tuy nhiên cái thân phận bác sĩ không hề khiến Tạ Hoa Cường coi trọng Tần Lâm. “Bây giờ bác sĩ và nhân viên phục vụ có gì khác nhau chứ, đều là ngành phục vụ, chỉ đủ để chăm lo nuôi dưỡng cho gia đình, cho dù phát triển thế nào cũng chỉ là dân thường thôi”. “Dân thường thì nên tìm bạn gái bình thường thôi, không nghe đến câu môn đăng hộ đối sao? Một người bác sĩ như cậu cũng đòi theo đuổi Linh Linh, đúng là không biết tự lượng sức mình”. Tạ Hoa Cường nói hai câu thì đúng lúc đồ ăn được bưng lên. Vương Vân vội rót rượu cho Tạ Hoa Cường, dáng vẻ nịnh bợ. “Tạ thiếu gia nói đúng, phải môn đăng hộ đối mới được, nhà họ Chúc chúng tôi cũng khá hợp với nhà họ Tạ”. Dù sao cũng muốn cưới Chúc Linh Linh nên Tạ Hoa Cường rất khách khí. “Dì Vương ngồi đi ạ, để cháu rót rượu”. Nói xong, Tạ Hoa Cường xắn tay áo để lộ ra chiếc đồng hồ màu xanh lá vô cùng lấp lánh, thu hút ánh mắt của mọi người. “Chiếc đồng hồ của Tạ thiếu gia đẹp thật đấy, là của hãng nào vậy?” Tạ Hoa Cường cười: “Cái này á, Rolex Submariner Green, hàng limited, cũng có nhiêu đâu, tầm mấy trăm nghìn tệ thôi”. Đồng hồ Rolex Submariner bình thường nhất tầm bảy tám mươi nghìn tệ, còn cái của Tạ Hoa Cường có dây đeo bằng vàng nguyên chất, giá tầm năm trăm nghìn tệ, được coi là hàng xa xỉ cao cấp. “Woa!”, Vương Vân cố ý lộ biểu cảm khoa trương: “Đồng hồ năm trăm nghìn tệ, nhiều tiền thật đấy, có điều tôi cảm thấy người đàn ông trưởng thành nên sở hữu một chiếc đồng hồ đắt tiền, chứ không thể hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn đeo đồng hồ rởm được đúng không?” Vương Vân nói xong, cố ý lướt nhìn về phía Tần Lâm. Tạ Hoa Cường cũng đưa mắt qua đó, nhìn thấy chiếc đồng hồ mà Tần Lâm đeo. Cùng là đồng hồ vàng, trông khá giống với cái của Tạ Hoa Cường. “Lẽ nào cậu cũng thích Rolex hả? Cậu đeo loại nào vậy?” Tần Lâm cúi đầu nhìn rồi lắc đầu: “Không biết”. Khi xuống núi chữa bệnh, bệnh nhân đã tặng chiếc đồng hồ này, Tần Lâm đeo để xem giờ, cảm thấy khá tiện, cụ thể là loại nào anh cũng không để ý lắm. Đối với Tần Lâm mà nói, đồng hồ dùng để xem giờ chứ không phải để khoe mẽ. Tần Lâm quay cổ tay ra, Tạ Hoa Cường nhìn rõ mặt đồng hồ của anh. Mặc dù cùng là Rolex, nhưng mặt đồng hồ của anh không phải là màu xanh lá mà là xanh nước biển. Tạ Hoa Cường cười: “Này cậu Tần, cậu không mua nổi thì thôi, sao lại mua Rolex fake chứ? Chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?” Vương Vân thấy thế liền hùa theo: “Là hàng fake sao? Tạ thiếu gia đúng là hiểu biết nhiều, tôi thấy giống nhau mà?” Tạ Hoa Cường nói: “Dì Vương, dì nhìn chiếc đồng hồ cháu đeo đi, đây là Rolex Submariner Green”. “Lý do nó có cái tên này là vì mặt đồng hồ màu xanh lá, ngoài ra còn có loại Rolex Submariner Black, mặt đồng hồ màu đen”. “Ngoài hai loại này ra thì không còn màu khác nữa, mà loại cậu Tần đeo lại là màu xanh da trời, đúng là giả quá, thậm chí chẳng phải là hàng fake, mà là hàng nhái”. “Mẫu mã bắt chước thường thức, nhìn biết ngay là Rolex Submariner superfake, cháu cũng lần đầu tiên thấy loại màu xanh da trời này, chắc là mua ở cửa hàng bách hóa hoặc vỉa hè ở chợ đêm đúng không? Ha ha ha......” Tạ Hoa Cường thao thao bất tuyệt về chiếc đồng hồ này, giống như nắm được thóp của Tần Lâm, anh ta muốn phóng to khoảng cách để Tần Lâm cảm nhận rõ ràng về sự chênh lệch giàu nghèo. Để anh biết được ai là cóc ghẻ, ai là vương tử! Chúc Linh Linh cau mày lại, cảm thấy không đúng. Chiếc đồng hồ cô đang đeo là của Tần Lâm tặng, hơn nữa đã có người giám định, thực sự là Patek Philippe, hơn một triệu tệ. Hơn nữa viên đá hồng ngọc này cũng là do Tần Lâm tặng, vô cùng đắt tiền. Tần Lâm dễ dàng tặng món đồ đắt đỏ như thế, sao anh ấy có thể đeo đồ nhái hay là đồ vỉa hè chứ? “Anh Tiểu Lâm, chiếc đồ hồ này là thật đúng không......” Tạ Hoa Cường bật cười: “Ha ha ha......Linh Linh, ý của em là chiếc đồng hồ màu xanh da trời của cậu ta là thật sao? Người yêu thích Rolex như tôi chẳng lẽ lại không biết về chiếc đồng hồ này sao? Ha ha!” Tạ Hoa Cường tận dụng mọi cơ hội để chế giễu Tần Lâm, để anh không còn thể diện trước mặt Chúc Linh Linh, đó là thủ đoạn tốt nhất để nâng cao vị thế của bản thân. Tần Lâm liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, anh không quan tâm là thật hay giả. Chỉ có loại như Tạ Hoa Cường mới vì sự thật giả của một chiếc đồng hồ mà sinh ra cảm giác hơn người, đối với Tần Lâm mà nói cho dù đeo một chiếc đồng hồ trên chục triệu cũng chỉ là công cụ để xem giờ mà thôi. Nhưng theo lý mà nói chiếc đồng hồ này không phải là hàng giả, lúc Diệp Hiên Viên ra ngoài chữa bệnh, bệnh nhân toàn là những người giàu, rất có quyền lực. Đồ do những nhân vật như thế tặng sao có thể là giả được chứ? Lúc bầu không khí đang ngượng ngùng, đột nhiên có người gõ cửa. “Xin chào”. “Vào đi”. “Tạ thiếu gia, tôi là ông chủ của nhà hàng này, tôi họ Phương, tôi nghe nói Tạ thiếu gia đến nên đặc biệt qua để tặng một chai rượu”. Tạ Hoa Cường lập tức nở nụ cười, mặc dù anh ta không quen ông chủ Phương này nhưng ông ấy thì biết anh ta.
Một chai rượu đáng giá bao nhiêu đâu, nhưng thái độ này khiến anh ta rất có thể diện. “Cảm ơn ông chủ Phương”. Tạ Hoa Cường giơ tay, ông chủ Phương nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex trên tay anh ta, mắt lập tức sáng lên. “Ây dô, đồng hồ Rolex Submariner Green phiên bản giới hạn, Tạ thiếu gia đúng là có khiếu thẩm mỹ”. Tạ Hoa Cường cười nhạt: “Ông chủ Phương cũng biết về đồng hồ hả?" Ông chủ Phương nói: “Ha ha, tôi biết chút ít, bình thường tôi cũng thích sưu tập đồng hồ, lúc rảnh rỗi cũng có giám định thật giả cho người ta”. Tạ Hoa Cường nghe thấy thế lập tức hào hứng. “Hả? Ông chủ Phương còn biết giám định đồng hồ sao? Đúng là trùng hợp quá, bạn của tôi có một chiếc đồng hồ “nổi tiếng hàng hiệu”, nhờ ông giám định”. Lúc nói Tạ Hoa Cường cố tình nhấn mạnh chữ đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng, giọng điệu rất giễu cợt. -----------------------